Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 103 : Càng ngày càng hấp dẫn

Ngày đăng: 15:51 30/04/20


Sau khi rời khỏi căn phòng Diệp Linh, Diệp Hoa nhanh chóng bắt một chiếc xe đi vào thành phố, trong đầu rối bời, cũng không biết đang nghĩ gì, từ trong bao thuốc rút ra một điếu cuối cùng, châm lửa rồi hít một hơi sâu.



Nhìn ánh sáng phồn hoa của thành phố, Diệp Hoa thở dài.



Trong đầu không thể nào xua tan được hình bóng của cô gái.



Hắn ra sức lắc lắc đầu, đẩy ghế ngửa ra sau, nửa người nằm trên người, mắt nhìn chằm chằm bên ngoài thành phố.



Hắn chưa từng nghĩ rằng, vì một người con gái mà lại khiến hắn lao đao thế này. Hơn nữa thật nực cười khi người này lại chính là em gái của mình.



Diệp Hoa lẳng lặng, đến khi chiếc xe tiến vào trung tâm thành phố hắn rốt cuộc cũng có phản ứng.



Thanh toán tiền xong, Diệp Hoa vẫn như trước, một mình lẻ loi bước đi.



Trên đường, đã sớm không còn ồn ào náo nhiệt, chỉ có vài người cũng đang đi bộ giống hắn.



Một thành phố xa hoa hiện đại như vậy, tại sao đèn đường buổi tối lại không đủ sáng, chỉ có thể soi được bóng người mờ mờ.



Không khí ban đêm hơi lạnh, từng cơn gió không ngừng lùa qua những tòa nhà cao tầng nơi đây.



Ngay lúc này, Diệp Hoa nhận được một cuộc gọi tới.



Tiếng chuông của điện thoại không khỏi làm cho hắn tỉnh lại.



Diệp Hoa vừa nhấc máy, đầu bên kia đã truyền lại thanh âm gấp gáp của người đàn ông.




Diệp Hoa nhướn mày, hắn lắc đầu: “Chưa hề, nhưng mà, tôi thích trò chơi này”



Lộ Khiết hít sâu một hơi, đây là cũng được coi là lý do sao? Cô cãi lại: “Trò chơi? tại sao tôi lại phải chơi cùng anh!”



Nói xong cô vội vàng xoay người rời đi, chỉ để lại một chiếc bóng lưng cao ngạo.



Người như hắn, muốn dạng đàn bà như thế nào thì chỉ đơn giản là một cái phất tay, mọi chuyện đều nằm trong tay hắn nhưng thật trớ trêu thay những người phụ nữ hắn cảm thấy yêu thích thì đều đối với mình cuồng nhiệt phản kháng.



Diệp Hoa cảm thấy buồn bực nhưng rất nhanh liền bình tĩnh. Đến lúc này hắn đột nhiên nhớ tới hệ thống cùng con quỷ kia, thật lâu rồi mà không thấy âm thanh của hai tên này cũng làm cho Diệp Hoa kém thì quên sự tồn tại của nó.



“Lão đại”



Diệp Hoa quay đầu lại, Triệu Bảo Vân đã đứng cạnh hắn.



“Ông ta ở đâu?”



“Tên đấy ở bên phòng kia, để em dẫn anh vào” Triệu Bảo Vân nói xong liền nhanh chóng xoay người mở cửa đi vào phòng hạng nhất.



Vừa nhìn thấy Diệp Hoa, ông ta kích động, sợ hãi chạy đến cầm nắm chặt cánh tay Diệp Hoa.



“Diệp tổng, cho tôi một thời gian nữa, chỉ cần vài ngày nữa thôi…số tiền quá lớn tôi thật sự không biết phải trả bằng cách nào”



Mọi người đọc xong nhớ để lại tym nha, một chương mà ko đủ 10 tym là mình nản ra chương mới lắm: ((