Hệ Thống Sủng Phi

Chương 100 :

Ngày đăng: 09:26 19/04/20


Tiếng vó ngựa rền vang.



Hai ngày hai đêm, nếu trên đường không thay hai con ngựa, Thiệu Tuyên Đế

tuyệt đối không thể kiên trì đến lúc này, bàn tay nắm dây cương của hắn

nổi đầy gân xanh, mu bàn tay kia đã xanh tím, hiện tượng này xuất hiện

một ngày trước, nhưng hắn không thể dừng lại. Dùng nội lực ngăn chặn độc tố, Thiệu Tuyên Đế giơ roi, con ngựa bị đau chạy như điên trên quan

đạo.



Trước nhà tranh hai bên đường, một đám ngựa đen to khỏe phóng qua.



Lại có tiếp hai con ngựa đen chạy qua, vó ngựa vẩy nước. Tiếp đó là bốn con chạy song song, theo sau là lục tục rất nhiều quân sĩ giáp đen co chân

chạy như điên, người trong nhà chậm rãi đẩy cửa ra, hai gương mặt già

nua thò ra nhìn quân đội trước mặt.



“Ông nó, lại đánh giặc à?”



“Không phải đánh giặc, đây là quân đội Cao Thú chúng ta.” Ông lão nhìn đô

thành xa xa hơi nheo mắt lại, “Chắc là quân đội về đô, nhất định là

Hoàng Thượng thắng trận trở về.”



Bà lão chắp hai tay không khỏi nở nụ cười: “Vậy thì tốt, có Hoàng Thượng ở đây, quân đội Cao Thú quả nhiên công được thành.”



Đi tiếp một đoạn về phía trước chính là đô thành.



Tay phải Thiệu Tuyên Đế hơi run run, hắn sợ kết quả hắn thấy sẽ không phải

điều hắn mong chờ; hắn sợ lúc này đô thành đã bị công phá… Hắn sợ Hoàng

Hậu không chạy trốn, theo tính tình của nàng thời điểm thế này nhất định không muốn chạy trốn, nếu… Hắn phải làm sao bây giờ? Hắn còn chưa kịp

nói… Tan xương nát thịt, vĩnh viễn không chia lìa.



Lúc này đối với hắn mà nói, việc khó khăn nhất trên thế gian này lại là…



Cùng sống cùng chết.







Không biết vì sao, từ ngày đó trở đi Cao Thú liên tục được thời tiết thần bí

bảo vệ, hai mươi vạn quân địch liên tiếp hao tổn gần một nửa, Hoàng Tử

Tham Lang nhíu mày nhìn về phía tường thành phía trước, gần như tất cả

đều cho rằng Cao Thú là quốc gia được ông trời bảo hộ, nhưng hắn không

tin sự mê tín này!



Nhân định thắng thiên, chỉ biết dựa vào ngoại lực sao có thể thủ thắng?



Lần thứ ba công thành, Hoàng Tử Tham Lang cắn răng, cuối cùng quyết định

chia hơn mười vạn quân sĩ còn lại làm ba đường, phân biệt tiến công từ

ba phía, ba đạo quân thẳng tắp xếp thành hàng dài, cầm móc câu móc chặt

vào tường thành, vừng vàng cố định thân thể để không cần dùng đến thang. Lần này dù thật sự cát bụi phủ đầy người bọn họ cũng không e ngại.



Nhìn bóng người chập chờn trước mặt, ánh mắt Hoàng Tử Tham Lang rất sáng.



Mặc dù bọn họ tổn thất gần mười vạn quân đội nhưng quân đội trên tường

thành Cao Thú cũng chẳng còn bao nhiêu! Lần đầu tiên thành chiến bọn

chúng đã tiêu hao gần như không còn, nay tuy kéo dài một thời gian cũng

sẽ không thay đổi gì nhiều. Hoàng Tử Tham Lang giơ tay lên, nhìn đám

người phía sau một lượt rồi mới hạ xuống thật mạnh.



“Tuân lệnh!” Phía sau vang lên tiếng hô xung phong, hắn ngồi ngay ngắn trên

ngựa nhìn tình hình, chậm rãi giục ngựa tiến lên, chỉ là cát bụi nho nhỏ mà thôi, hắn có thể giải quyết dễ dàng. Lúc này, hắn sẽ không để cơ hội công thành thắng lợi vụt mất ngay trước mắt nữa.



Quân sĩ giáp đen trên tường thành Cao Thú huýt sáo với người bên dưới:

“Không sợ chết thì lên đây, ông này không rảnh đánh với các ngươi, cứ để ông trời thổi gió xuống đùa với các ngươi!”


không hề ngập ngừng.



“Cuối cùng cũng đến.” Tô Văn Ca than khẽ một tiếng, quát lớn xuống dưới:

“Người phía dưới mau mở cổng thành! Mọi người cùng ta nghênh đón Hoàng

Thượng!”



Quân kỳ Cao Thú phần phật bay trong gió.



Người phía sau bắt đầu chém giết thuộc hạ cũ của Tham Lang, cổng thành kèn

kẹt được người bên trong mở ra, Thiệu Tuyên Đế mắt lạnh nhìn vào trong,

thấy một mỹ nhân nghiên lệ đang hai mắt lưng tròng nhìn mình. Hắn giật

giật thân mình, kéo dây cương xoay người xuống ngựa.



Hắn chạy tới dùng một tay ôm Yến An Quân vào lòng, cảm nhận được cảm xúc

quen thuộc trong vòng tay, hắn khẽ hôn lên trán này: “Không có việc gì

là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…” Nàng không có việc gì là tốt

rồi.



“…Vì sao lại lặng lẽ rời đi, chẳng lẽ nghĩ mình vụng trộm đi rồi ra sẽ không lo lắng sao, hay chàng cảm thấy ta vô lương tâm…” Chỉ cần hắn không có

việc gì là được.



“Trẫm sai rồi, lần sau trẫm tuyệt đối không rời đi nữa, sẽ không để lại một

mình nàng ở đây.” Hắn không dám, không dám nữa. Hắn sao có thể để lại

mình nàng ở đây… Hắn quá tự tin, người trước mặt là người nắm giữ trái

tim hắn cơ mà.



Yến An Quân đẩy hắn ra, thấy sắc môi Thiệu Tuyên Đế hơi trắng, thân mình

cũng lung lay lùi về sau một bước, nàng cầm cánh tay hắn, “Chàng làm sao vậy? Chàng bị thương?!” Người này rõ ràng khỏe mạnh như trâu, vì sao

bây giờ nàng đẩy nhẹ cái đã như sắp ngã xuống.



Thiệu Tuyên Đế ngập ngừng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Yến An Quân phải

thành thật nói: “Trẫm không sao, chỉ trúng độc nhẹ thôi.” Nói xong câu

đó, hắn phun ra một ngụm máu đen, trong ánh mắt khó tin của Yến An Quân

lại trào ra một ngụm máu độc.



“Không!” Yến An Quân ôm lấy hắn, màu xanh tím trên mu bàn tay đã biến thành máu

tím đáng sợ, Yến An Quân run run phủ lên miệng vết thương của hắn: “…

Đúng rồi… Còn có nó, chàng còn được cứu, tuyệt đối không có việc gì!”



Loại độc này Tị Độc Châu không thể nào hấp thu hết được, nhưng nàng còn có

hệ thống… Trong hệ thống nhất định sẽ có biện pháp… Có thể có viên giải

độc hay không? Nàng cuống cuồng gọi hệ thống trong lòng, cho đến khi màn hình chớp lên một trận.



[Tinh! Người chơi tỏa sáng trên chiến trường, bảo vệ đô thành Cao Thú, thưởng cho một phần thưởng tự chọn.]



[Tinh! Theo phân tích, “Giải Độc Hoàn” có tác dụng với Hoàng Đế Cao Thú hơn

“Hồi Hồn Đan”, xin hỏi người chơi có đổi cơ hội lần này lấy “Giải Độc

Hoàn” không?]



“Có!”



Một viên thuốc màu lục xuất hiện, Yến An Quân cầm viên thuốc này nhét vào

miệng Thiệu Tuyên Đế. Nhìn màu xanh trên mặt hắn dần biến mất, nàng vừa

hôn khóe môi hắn vừa cười tươi như hoa.



Cả đời này, chỉ cầu không hối tiếc.



Nắm tay cùng đi, không rời không bỏ, cùng sống cùng chết.



Cũng may, bọn họ sẽ còn rất nhiều năm về sau…