Hệ Thống Sủng Phi

Chương 99 :

Ngày đăng: 09:26 19/04/20


Địa đồ của cung đạo ngầm của Tây Cương cổ quốc thuận lợi tới tay, quân đội

Cao Thú lập tức như được thần linh trợ giúp, các nước Tây Cương đang

căng thẳng theo dõi động thái của Cao Thú, không ngờ đại quân Cao Thú

tới biên giới lại đột nhiên biến mất hoàn toàn! Rõ ràng quân đội Cao Thú thanh thế lớn đến vậy, biến đi đâu biệt tích?!



Quốc quân Trác Vân Quốc lập tức cảm giác được tình hình không ổn, vội vã

phái người đi điều tra, có điều đã muộn. Ngay ngày thứ hai sau khi quân

đội Cao Thú biến mất, hoàng cung Trác Vân Quốc bị tràn vào rất nhiều

quân sĩ giáp đen, gần như ngay trong một đêm, cờ khắp trời Trác Vân đổi

thành quân kỳ Cao Thú.



Vu nữ Đan Yên không dám lừa gạt, là một vu nữ một lòng chỉ muốn tự do,

nàng hy vọng Trác Vân Quốc bị diệt hơn ai hết, chỉ khi Trác Vân Quốc bị

diệt nàng mới không bị bắt lại. Vu nữ tiền nhiệm giáo dục nàng nhiều năm không khiến nàng cảm kích quốc gia mình, ngược lại biến mọi thứ trong

lòng nàng thành thù hận.



Nhưng khi Trác Vân thật sự trở thành quá khứ, nàng nhìn lá cờ cùng quân sĩ

giáp đen nghiêm túc trong hoàng cung Trác Vân, trong lòng bỗng nổi lên

một thoáng thẫn thờ.



Địa đồ trong tay nàng quả là thật, nhưng nàng đã dâng địa đồ, không còn nửa điểm giá trị… Hoàng Đế kia thật sự sẽ giữ lại tính mạng cho nàng chứ?



“Là ngươi…”



Vu nữ Đan Yên bị trói hai tay được mang ra khỏi đội ngũ Cao Thú, một người đàn ông hai tay đẫm máu, ngồi dưới đất đột nhiên ngẩng đầu lên hung ác

nhìn nàng, đôi mắt tàn nhẫn không chịu dời nàng nửa bước, bắt đầu bốc

lên những cảm xúc khó hiểu: “Thì ra là ngươi!”



Trước ngực hắn có một con rắn nhỏ xanh biếc, lúc này đang thè lưỡi kêu xì xì. Nhất là trong một giây Đan Yên xuất hiện, con rắn nhỏ này càng sinh

động.



Người thanh niên trên mặt đất chính là Thái Tử Trác Vân Quốc, Thái Tử Trác Vân Quốc nay đương nhiên cũng trở thành kẻ tù tội.



Đan Yên thầm hoảng sợ, lùi lại một bước, trên mặt vẫn có vẻ ngây thơ. Nàng

mím môi bình tĩnh nói: “Ngươi là ai? Ta không biết ngươi!”



“Vu nữ Đan Yên, đừng nói hiện giờ ngươi chỉ dịch dung, cho dù ngươi hóa

thành tro ta cũng nhận ra ngươi. Dung mạo có thể thay đổi, mùi vị thì

không. Chỉ cần ngươi ở gần, A Bích sẽ nhận ra, ngươi là ai ta biết rõ

ràng, cần gì giả bộ người lạ?”



Thái Tử Trác Vân Quốc hừ nhẹ một tiếng, hắn vừa nhìn thấy Đan Yên liền biết nguyên nhân Trác Vân bị thua.



Thì ra bọn ho thua không oan! Thua, bởi quốc gia bọn họ có kẻ phản bội!



“Ta sớm biết ngươi không hài lòng với thân phận vu nữ, luôn muốn chạy trốn, nhưng không ngờ ngươi sẽ làm loại chuyện bán nước này… Là Trác Vân đã

nhìn nhầm ngươi, phụ hoàng nhìn nhầm ngươi, ngươi sao xứng để làm vu nữ

Trác Vân, ha… ha ha ha ha.”



Cho đến hôm nay hắn mới biết mình ngốc đến mức nào, lại dám thật sự tin tưởng nữ nhân này…



Hắn thật sự có mắt như mù!



“Bán nước thì sao… Đều tại các ngươi ép ta! Ta cũng không muốn làm thế!”



Đan Yên kích động hô to, nàng ý thức được bản thân không khống chế được tâm trạng, thở dốc hai tiếng mới bình tĩnh lại: “Không sai, là ta nói phân

bố binh lực Trác Vân cho Hoàng Đế Cao Thú. Có điều… Thái Tử điện hạ

ngươi cũng không cần lo lắng, tuy nay Trác Vân không còn, nhưng sau này

tất cả các nước Tây Cương cũng chôn cùng Trác Vân.”


[Tinh! Quân địch khởi xướng vòng tiến công đầu tiên, thành công trừ của người

chơi một vạn điểm mị lực, hình thành phản kích thiên nhiên.]



Tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên trong đầu Yến An Quân, ngôi sao trên đỉnh

đầu nàng to hơn một vòng, tuy còn hơi nhỏ nhưng đủ để khiến người ta

nhìn rõ trên bầu trời mù mịt.



Cát bụi bắt đầu bốc lên, một luồng gió mạnh thổi tung đất bằng, gần như muốn cuộn lên nghìn lớp đá.



Yến An Quân nắm chặt hai tay, ánh mắt sáng ngời nhìn cơn lốc cát bụi bốc

lên, lực tự nhiên của “Thẻ Bảo Quốc”… nếu nàng đoán không sai thì chính

là hiện tượng lốc xoáy đột phát này?



Quả thực bình thường hơn pháo hồng và mũi tên câu hồn trong phạm vi một dặm sẽ tằng tịu với nhau kia nhiều. Như vậy cũng tốt, giúp Tô Văn Ca thủ

thành mà không bại lộ hệ thống, chính hợp ý nàng.



“Xảy ra chuyện gì!” Quân sĩ Tham Lang sợ hãi nhìn gió lốc rất lớn đột nhiên

xuất hiện, lẽ nào hôm nay không đúng thiên thời? Vì sao cơn lốc này chỉ

hướng về bọn họ, bên Cao Thú lại không có chuyện gì?



Một binh lính Cao Thú đã hết sức tựa trên tường thành là người đầu tiên

phát hiện hiện tượng này, hắn chỉ vào cơn lốc rất lớn căng thẳng nói

không nên lời, “… Bọn chúng! Cuốn đi!”



Thang mây vất vả đặt lên tường thành bị một ngọn gió cuốn đổ, đập mạnh lên

đội ngũ dưới mặt đất, mấy trăm binh sĩ Tham Lang và Minh Linh bị đập tan như domino.



Nhìn lốc bụi che trời, Hoàng Tử Tham Lang nhíu mày chống lại một cơn gió

mạnh, hô to: “Truyền lệnh xuống, hôm nay khí trời không hợp công thành,

toàn quân rút về!” Hắn không ngờ tới lúc này Cao Thú còn xuất hiện lốc

bụi như được thần trợ giúp, quả thật làm hắn phiền não.



Có điều cũng may Hoàng Đế Cao thú sẽ không nhanh chống trở về, bọn họ còn thời gian.



Hoàng Tử Tham Lang giơ roi quay đầu ngựa: “Hồi doanh!”



“Vâng!” Quân sĩ Tham Lang cùng Minh Linh đều bị “hiện tượng tự nhiên” này dọa

tè ra quần, không dám cãi lời Hoàng Tử Tham Lang mà đánh tiếp.



Cát bụi càng cuộn càng lớn cuốn bay người ngựa trong vòng nửa dặm, những

người này bị cuốn lên rất cao rồi bị đập mạnh xuống, khi một cơn lốc

khác tới gần, Tham Lang cùng Minh Linh vội vã chạy ra khỏi phạm vi bão

cát, khi chạy vào địa đạo cát bụi mới dần lặng xuống.



“Ta nhổ vào, cái quái gì bất thường thế, sao lại đặc biệt hướng về phía

chúng ta?” Một quân sĩ Tham Lang nhổ cỏ trong miệng ra, đóng cửa lại rồi oán giận.



Mà binh sĩ Cao Thú trên tường thành không biết từ lúc nào đã đứng hết lên, nhìn bão cát cuốn sạch người ngựa của địch xong lại tan ra, mắt to

trừng mắt nhỏ, bỗng cười phá lên.



“Quả là trời phù hộ Cao Thú ta!”



Quân địch đột nhiên bị khí hậu khó hiểu ép tan, những người này hăng hái

dâng trào ôm chầm lấy nhau, nhất thời trên tường thành hoàn toàn hỗn

loạn.



Tô Văn Ca cười khẽ một tiếng, ánh mắt lơ đãng liếc qua Yến An Quân, trong

lòng thở phào một hơi. Cũng may… Ông trời quả là đứng về phía Cao Thú.