Hệ Thống Sủng Phi

Chương 98 :

Ngày đăng: 09:26 19/04/20


Nếu Tô Văn Ca không thể thủ đô thành Cao Thú… Yến An Quân ngẩn ngơ ngồi

trên giường, Cao Thú quan trọng với Thiệu Tuyên Đế nhường nào nàng đương nhiên biết, là quê hương của hắn… là vinh quang của hắn! Không kẻ nào

có tư cách cướp đi! Đại quân hai mươi vạn thì sao? Nàng chỉ cần niềm tin vững chắc nhất định sẽ thành công!



Yến An Quân mở màn hình hệ thống, đèn đỏ lóe lên, trực tiếp vào hệ thống

siêu thị tầng thứ hai, bên trong rực rỡ muôn màu, trên giá cao nhất là

Đoái Hoán Tinh trị giá mười vạn điểm mị lực.



Yến An Quân gõ nhẹ ngón tay mở phân loại vật phẩm trong siêu thị, bỗng mở miệng nói: “Hệ thống quân… hình như ta nhớ…” Vẻ mặt nàng khó hiểu, dường như có suy nghĩ gì đó đang chập chờn. Nhớ

lúc đó khi hệ thống siêu thị vừa xuất hiện, nàng thấy giá quân sự dường

như có đại pháo gì gì đó…



[Ực… [rất căng thẳng]]



“Hệ thống quân? Ngươi có kiến nghị gì tốt không?”



Yến An Quân trực tiếp chọn đến vật phẩm có liên quan đế quân sự trong siêu

thị, tập trung nhìn vào mới thấy vật phẩm trong đó có thể nói là đủ

loại: Hai vạn điểm mị lực một khẩu đại bác hồng (sử dụng có thể khiến

quân địch trong vòng một dặm xung quanh viên đạn toàn thân mềm yếu, ở

gần sẽ tằng tịu với nhau; thời gian có hiệu lực: một canh giờ), một vạn

năm nghìn điểm mị lực một mũi tên câu hồn (bất kể khoảng cách bao xa đều có thể từ xa truyền tới mũi tên hình đôi môi hồng nhạt bắn vào ngực đối phương; thời gian có hiệu lực: vĩnh cửu)…



“Mũi tên hồng nhạt… hình đôi môi”?



Lẽ nào giữa không trung sẽ xuất hiện một đôi môi hồng phấn, bay giữa không trung bắn lên người quân địch, sau đó “chụt” một cái bắn thủng tim quân địch… Sởn gai ốc. Thứ này thật sự hợp với chiến trường sao?



Yến An Quân đỡ trán, mệt mỏi nói: “Trong hệ thống siêu thị… có vật phẩm nào bình thường chút không?” Hệ thống quân, xin chỉ cho nàng thấy rốt cuộc hệ thống siêu thị giá trị ở chỗ nào!



[Bởi vì mấy thứ này đều do bản hệ thống quân tự mình chọn [ngồi xổm góc

tường], vì vậy… Tiểu Quân Quân nếu muốn thứ khác có thể tìm trong cơ sở

dữ liệu, rồi dùng Đoái Hoán Tinh tạo thành.]



Thì ra những thứ này đều theo khẩu vị của hệ thống quân, chẳng trách đều

như thế… Yến An Quân bỗng hiểu ra, ước chừng chỉ có hệ thống quân mới

thích những thứ quái đản thế này.



Thế nhưng, nếu bảo nàng dùng Đoái Hoán Tinh hợp thành… không ngờ thứ đầu

tiên dùng đến sau khi mở hệ thống tầng thứ hai sẽ là Đoái Hoán Tinh,

nàng thật sự rất đau lòng đấy. Nhỡ sau này lại có chuyện xảy ra, không

có Đoái Hoán Tinh bảo đảm nàng khó tránh khỏi bất an. Yến An Quân tỉ mỉ

tìm trong mục quân sự lần nữa, cuối cùng bỏ cuộc sau khi nhìn thấy đủ

loại vật phẩm kỳ quái.



“Dùng Đoái Hoán Tinh đi.”



[Tinh! Người chơi có xác định dùng “Đoái Hoán Tinh” không? Mời người chơi chú ý: Đoái Hoán Tinh không thể sử dụng lại.]



“Xác định.” Yến An Quân gật đầu, Thiệu Tuyên Đế xa ở Tây Cương, nàng nhất định phải ra một phần sức thủ thành chờ hắn về.



[Tinh! Người chơi sử dụng “Đoái Hoán Tinh” thành công, mời miêu tả đặc điểm

của vật phẩm sắp chuyển đổi, để hệ thống tra cứu trong cơ sở dữ liệu.]



Đặc điểm…



“Vật phẩm quân dụng thủ thành.” Yến An Quân suy nghĩ một lát rồi bỏ thêm một câu: “Uy lực càng lớn càng tốt.”



[Tinh! Hoàn thành sưu tầm tư liệu, người chơi đã tìm thấy “Thẻ Thủ Thành” và

“Thẻ Bảo Quốc” trong Thất Tinh, xin hỏi người chơi muốn đổi thành loại

nào trong hai loại này?]



Đối với chuyện tư liệu có vật phẩm phù hợp với yêu cầu của mình, Yến An

Quân rất mừng, có điều theo đó mà đến là chọn để đổi giữa hai vật này.



“Thẻ Thủ Thành” tên như ý nghĩa, chính là có thể bảo vệ một tòa thành nào

đó, mỗi lần quân địch công thành sẽ tiêu hao một nghìn điểm mị lực của
chỉ sợ bọn chúng cũng không ngờ miếng thịt Tô Văn Ca này lại khó nhai

đến vậy, thân là một tướng lĩnh tiến công mà còn có thể thủ thành? Chỉ

có thể nói đó chính là thiên phú.



Trong lòng Tô Văn Ca một mảnh cay đắng, hắn chưa bao giờ thủ thành, chỉ học

lại cách của Yến Đạo Bình. Thề sống chết bảo vệ đô thành, hắn có thể làm được, hắn cũng nhất định khiến binh sĩ thủ hạ hắn đều làm được. Phía

sau tường thành là người nhà của bọn họ. Hắn không có người nhà, hắn chỉ có tín ngưỡng, vì vậy hắn càng phải giữ vững.



Cảnh sắc trước mắt bị máu tươi đầm đìa chia cắt. Hắn chống trường kiếm xuống ngồi bệt dưới đất, ngửa đầu tựa vào tường thành, thần kinh kéo căng một ngày một đêm cuối cùng có thể trùng xuống. Ngón tay hắn nắm chặt chuôi

kiếm, dù là ba vạn đối mặt với hai mươi vạn cũng nhất định không thể

thua.



Hắn tuyệt đối không chịu thua.



Suy nghĩ của Tô Văn Ca có chút hỗn loạn.



“Tướng quân, tướng quân…”



Bên cạnh có người đẩy hắn, Tô Văn Ca mở mắt, tơ máu trong mắt có thể thấy rõ ràng, “Chuyện gì?”



Người kia là một quân sĩ người đầy máu, cánh tay phải bị băng bó vài chỗ. Vẻ

mặt Tô Văn Ca ôn hòa hơn, binh lính thủ hạ của hắn quả nhiên đều tốt.

Máu trên người cậu ta rất nhiều, chắc chắn đều là máu quân địch, giết

rất tốt!



“Tướng quân, Hoàng Hậu nương nương tới! Nhưng mà… Nhưng mà Hoàng Hậu nương

nương nói người muốn đứng trên tường thành, nhìn cho đến khi quân địch

lui lại!” Người kia khổ nhăn mặt, gần như muốn vò rụng tóc. Nơi này rõ

ràng là chỗ cho nam nhân bọn họ thủ thành, Hoàng Hậu nương nương tới làm gì?! Nghĩ đến chuyện vừa phải toàn lực nghênh địch vừa phải bảo vệ

Hoàng Hậu nương nương… Sợ rằng không mấy người có sức làm được.



Ông trời của hắn à…



Tô Văn Ca nghe vậy chỉ thấy trước mắt tối sầm, hắn nhấc kiếm lên lập tức

chống thẳng thân thể, trong lòng không biết là vội hay là giận: “Quả là

càn quấy! Càn quấy!”



Một nữ nhân như vậy đứng trên tường thành, thủ hạ của hắn thật sự có thể

thủ thành? Sợ rằng những người này đến lúc đó đều nhìn mỹ nhân mới đúng! Chỉ cần khuôn mặt, dáng người kia của Hoàng Hậu để ở đây, chẳng phải

càng khơi dậy dục vọng chiếm hữu của quân địch?! Tô Văn Ca sa sầm mặt đi nhanh về phía trong thành.



Quân sĩ giáp đen trước mặt hắn mặt mày trắng bệch, thân thể hắn bị sợ đến

mức không nhúc nhích được, nói thẳng Hoàng Hậu nương nương tới càn quấy… Lá gan của tướng quân ngài cũng to quá đi.



Đối với Tô Văn Ca tức giận ngăn cản, Yến An Quân một chút cũng không sợ

hãi, nàng mặc một bộ trang phục đỏ, càng tôn lên vẻ kiều diễm như hoa:

“Bản cung sẽ tự bảo vệ mình thật tốt, Tô tướng quân không cần lo lắng.”



“Yên tâm đi Tô tướng quân, cũng không cần phái người tới bảo vệ nương nương, có tạp gia ở đây sự an toàn của nương nương không cần quan tâm.” Trong

ánh mắt kỳ quái của An Đức Lễ, Ảnh Nhị Thập Cửu dõng dạc tự xưng mình là “tạp gia”. Sự thực chứng minh, dù ngay trước mặt công công chính quy,

Ảnh Nhị Thập Cửu vẫn có thể nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh.



“An công công, dẫn Hoàng Hậu nương nương về.” Tô Văn Ca thấy hai người phía trước bất động liền nháy mắt ra hiệu với An Đức Lễ, An Đức Lễ mặt nhăn

mày nhó, nên khuyên hắn đều khuyên cả rồi.



Hắn thở dài: “Nương nương nói, người muốn đứng ở đây chờ Hoàng Thượng trở

về.” An Đức Lễ sụt sịt mũi, dùng tay áo lau nước mắt: “Nô tài biết cảm

nhận trong lòng nương nương thế nào, Tô tướng quân đừng khuyên nữa, để

nô tài đi cùng nương nương một đoạn đường. Chỉ là… Khi thành phá, nếu Tô tướng quân còn sức lực, nhất định phải cứu nương nương mới được, Hoàng

Thượng ngài ấy…. Aiz.”



“Ta hiểu.” Tô Văn Ca trầm giọng nói.



Hắn xoay người nhìn bóng lưng màu đỏ yểu điệu kia, thu mạnh kiếm vào vỏ.