Hệ Thống Sủng Phi

Chương 97 :

Ngày đăng: 09:26 19/04/20


Sau khi Thiệu Tuyên Đế rời cung, trong cung nhất thời hoàn toàn yên lặng,

các mỹ nhân một thời gian trước lảng vảng trên đoạn đường từ Dưỡng Tâm

Điện đến chỗ lâm triều cũng co đầu rụt cổ trong cung của mình, Nhàn Phi

bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, Dung Phi không ngốc đến mức đi

gây chuyện với Hoàng Hậu, tự đụng vào họng súng. Vì sao Nhàn Phi ốm đau

không dậy nổi nàng không biết, nhưng cũng hiểu được một ít, trong cung

này… ước chừng chính là thiên hạ của một mình người kia.



Dung Phi dựa trên ghế mềm liếc nhìn chính mình trong gương, tuy không còn là mười sáu xuân xanh lại không thấy có chỗ nào già, ngay cả chất tóc

cũng… Tuy không so được với Hoàng Hậu nhưng coi như có thứ hạng trong

cung. Nay Hoàng Thượng không ở đây, nàng không cần thiết trang điểm xinh đẹp, nhẹ nhàng thế này ngược lại thoải mái.



Sống trong cung đã mười năm, nàng mệt chết được.



“Chủ tử…” Một cung nữ mặc váy xanh lục hoảng loạn từ ngoài cửa chạy vào,

trên mặt còn mang vẻ kinh hoàng bất an. Dung Phi cau mày ngồi thẳng dậy: “Chuyện gì?”



“Chủ tử, bên ngoài đang truyền đô thành chúng ta bị quân đội Minh Linh Quốc bao vây!”



“Cái gì?!”



Dung Phi quá sợ hãi: “Minh Linh Quốc làm thế nào thông qua nhiều quan khẩu

để tới đô thành? Rõ ràng trước đó không có một chút tung tích! Hoàng

Thượng đâu… Hoàng Thượng, Hoàng Thượng xuất chinh rồi…” Dung Phi bấm

móng tay vào lòng bàn tay, thân thể khẽ run rẩy. Lúc này nàng bỗng nhớ

ra Thiệu Tuyên Đế đã dẫn quân đội đi Tây Cương, sợ rằng chưa thể về ngay lúc này được.



“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng… sợ là không kịp.” Cung nữ ngắc ngứ nói.



“…Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ!”



Khoảng cách giữa Tây Cương với đô thành xa hơn nhiều so với khoảng cách từ

Minh Linh Quốc tới đô thành, bất kể thời gian truyền tin, hay Thiệu

Tuyên Đế lập tức khởi hành trở về từ Tây Cương cũng không nhất định có

thể giải nỗi khẩn cấp của đô thành.



Một ngày quân đội Minh Linh Quốc phá cổng đô thành, hoàng cung Cao Thú

chính là vật trong tay nước khác. Dung Phi không cách nào hiểu được, làm thế nào Minh Linh Quốc có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện giữa trung

tâm Cao Thú?



Lúc này cổng đô thành đã hoàn toàn hỗn loạn.



Tô Văn Ca cười tự giễu, trước nay hắn chỉ biết tiến vào cổng thành nước

khác, chưa từng nghĩ sẽ lưu lạc đến nước bị nước khác đánh vào tường

thành. Một năm trước Yến Đạo Bình đứng trên tường thành Đại Cật, một năm sau hắn đứng trên tường thành Cao Thú. Hắn tin mình có thể làm được

không kém gì Yến Đạo Bình.



Phía sau hắn là biểu tượng của toàn Cao Thú, nếu biểu tượng này bị đẩy ngã,

hắn có lỗi với Hoàng Thượng dẫn binh tiến vào Tây Cương, cũng có lỗi với con dân Cao Thú, càng có lỗi với trách nhiệm của người thân là tướng

quân như hắn! Chỉ là chết một lần mà thôi, Tô Văn Ca hắn rượu ngon đã

uống, mỹ nhân đã hưởng, gia tài bạc triệu, lưu danh thiên cổ, không có

gì phải tiếc nuối!



“Ha ha ha ha, phía trên kia là Tô tướng quân phải không?” Quân đội Minh

Linh Quốc phía dưới tách ra một con đường, một con ngựa đen chậm rãi

tiến lên trước, người trên ngựa đeo một chiếc chùy sắt lớn hai đầu, trên mỗi chùy sắt treo ba cái vòng sắt đen, phía trên còn khắc hoa văn rõ

ràng, khiến người ta nhìn mà phải lên tiếng than thầm.



“Chính là bản tướng, tặc tử bên dưới là kẻ nào?” Tô Văn Ca lạnh nhạt trả lời,

trong tay nắm chặt cung tên, chỉ cần người phía dưới có dị động hắn lập
cung. Cao Thú, chỉ cần Hoàng Thượng còn sống là có thể Đông Sơn tái

khởi.



“Nương nương, nay trong thành đang loạn, phải thừa dịp loạn chạy trốn nếu

không không kịp nữa đâu!” An Đức Lễ quỳ phịch xuống, “Nô tài cầu xin

ngài, vì Vạn Tuế gia, ngài phải chạy đi.” Hắn không tin Tô Văn Ca có thể ngăn được hai mươi vạn đại quân, không phải không tin năng lực thống

binh của Tô Văn Ca mà vì lịch sử không có tiền lệ.



Hắn không dám mạo hiểm như vậy.



“Nếu bản cung đi, ngươi phải làm sao bây giờ?” Yến An Quân không vội, nàng chỉ nhàn nhạt hỏi An Đức Lễ.



“Nô tài… Hoàng Thượng đối với nô tài ân trọng như núi, nô tài kiên quyết

không thể trốn.” An Đức Lễ ngẩn người, dường như không ngờ Yến An Quân

sẽ hỏi hắn vấn đề này. Trán hắn để sát mặt đất, trong thoáng chốc trong

đầu vụt qua rất nhiều chuyện, mũi hắn chua xót: “Nô tài từ nhỏ lớn lên

tại đô thành, nơi này là gốc của nô tài, ngày thành phá nô tài sẽ tự vẫn trong hoàng cung, nếu phụ mẫu nô tài có linh cũng sẽ vui mừng vì quyết

định của nô tài,”



“Không muốn trốn, bởi đây là nhà của ngươi, nhưng đây cũng là nhà của ta.”



Yến An Quân mỉm cười, đôi mắt nàng cong thành hình trăng lưỡi liềm, đẹp

kinh người: “Bản cung không muốn Hoàng Thượng trở về nhìn thấy một hoàng cung trống rỗng, bản cung muốn ở lại nơi này, nếu ngươi có thể tồn vong với hoàng cung, vì sao bản cung không thể? An công công, ngươi cũng quá hẹp hòi đấy.”



“Nương nương, chuyện này không giống nhau…”



An Đức Lễ thầm hận mình nói sai, vội vã đứng lên ngăn cản.



“Không cần nhiều lời, bản cung sẽ ở lại nơi này, tuyệt đối không đi.” Yến An

Quân xoay người tới gần nội thất, tiếng nói bình thản có thể an ủi lòng

người: “Bản cung tin Tô tướng quân nhất định có thể thắng lợi, bản cung

cũng nhất định ở nơi này chờ Hoàng Thượng trở về. An công công, Hoàng

Thượng mới là chân mệnh thiên tử, ông trời sẽ đứng về phía chúng ta.”



An Đức Lễ nắm chặt hai tay, nghẹn ngào nói: “… Vâng.”



Mấy người áo đen trong điện liếc nhìn nhau, bỗng một người cất tiếng cười to: “Hay!”



“Giật mình, lão đại ngươi hù chết ta…” Một người áo đen vóc người thấp nhất

vừa rũ đầu xuống bỗng ngẩng phắt dậy như vừa giật mình tỉnh giấc, hắn

quái dị quát to một tiếng: “Tạp gia còn tưởng nhà ai đốt pháo cơ!”



“…”



Bên trong, Yến An Quân đang nghiêm túc hỏi hệ thống quân: “Hệ thống quân,

có thể phân tích xem Tô tướng quân có thể thủ được đô thành hay không

không?”



[Tinh! Đang phân tích vấn đề của người chơi.]



“Cảm ơn.” Nghe tiếng hệ thống trả lời, Yến An Quân thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hệ

thống quân không phải thích đùa cợt bất cứ chuyện gì, ít nhất lúc này

nàng hỏi nó sẽ nghiêm túc phân tích. Hệ thống quân, thật sự khiến người

ta yên tâm đấy.



[Tinh! Hoàn thành phân tích: không thể.]



“…!!”