Hệ Thống Sủng Phi

Chương 12 :

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Chuyện Mộc Uyển Uyển thăng chức thành trắc lục phẩm Dung Cơ hoàn toàn châm

ngòi hậu cung yên lặng đã lâu. So với vầng hào quang của Mộc Uyển Uyển,

Yến An Quân có vẻ tương đối khiêm tốn, dù vị phần của nàng cao hơn của

Đoan Mộc Quân một chút, nhưng điều đó chỉ chứng minh Đoan Mộc Quân thất

sủng. Trong hậu cung, một người phụ nữ thất sủng chẳng phải chuyện gì to tát cho lắm.



Vì vậy, ánh mắt vốn nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Quân lại xoàn xoạt lia sang Mộc Uyển Uyển.



Ngày thăng chức, Mộc Dung Cơ bị Hoàng Hậu nương nương mời đi một lần, bị

Thái Hậu mời đi một lần, bị Tĩnh Phi mời đi một lần, Dung Phi cùng Nhàn

Phi không có động tĩnh, làm tổ trong tẩm cung không biết mưu tính cái

gì. Ngược lại con gái Thượng Thư bộ Binh Đại Cật Tống Ngọc Nhi từng đi

tìm Mộc Dung Cơ, hai người trò chuyện rất thân mật, hai canh giờ sau

Tống Ngọc Nhi mới trở về.



Yến An Quân thở dài một tiếng, nhớ khi đó ngồi chung xe ngựa, Tống Ngọc Nhi này vẫn còn là một cô bé rất ngây thơ, không ngờ mới tiến cung hai ngày đã bắt đầu tìm lối thoát.



Có điều trong hậu cung đều như vậy thôi, nếu bản thân không có vận nay, sợ rằng lúc này cũng sẽ giống vị Tống Tiểu Chủ này, địa vị xấu hổ đến cực

điểm – vừa chưa từng thị tẩm, cũng không được thăng chức, cứ như vậy,

cười nhạo từ bốn phương tám hướng sẽ ngày một nhiều.



Bởi Yến An Quân chưa đến ngũ phẩm, còn chưa đủ tư cách đi thỉnh an Hoàng Hậu, Yến An Quân rất vui vẻ được nhàn hạ.



Nàng ngủ một giấc đã đời, rời giường liền nghe tin tức tình báo Lộc Nhi cùng một cung nữ khác tìm hiểu được, đang nghe đến đoạn phản ứng của tứ phi

xong, Yến An Quân lập tức tỏ vẻ bản thân cứ “ngủ yên” một trận thì tốt

hơn. Mấy cô nàng này biểu hiện mặt ngoài dính như keo, nội bộ cũng dính

như keo dán luôn.



Bản thân cứ yên lặng xem kỳ biến là tốt nhất.



[Tinh! Công tác thống kê đánh giá nhiệm vụ của hệ thống hoàn tất, tỉ lệ hoàn

thành nhiệm vụ sửa thành 28%. Đánh giá hữu nghị: Tỉ lệ hoàn thành nhiệu

vụ đạt một phần tư, thưởng một tấm “Thẻ Hiểu Rõ”]



Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, Yến An Quân giật mình, lại là một tấm thẻ đặc biệt nữa…



Ngoại trừ vật phẩm đặc biệt Hồi Hồn Đan cùng Thẻ Biết Trước lúc trước, đây là cái thứ ba. Vừa nghĩ xong, trong tay nàng liền xuất hiện một tấm thẻ

màu vàng nhạt. Hồi Hồn Đan là màu xám bạc, Thẻ Biết Trước là màu trắng,

Thẻ Hiểu Rõ là mày vàng nhạt, ba thứ màu sắc khác nhau, xem ra khi dùng






Thiệu Tuyên Đế hạ ý chỉ xong liền vội vã trở về Dưỡng Tâm Điện, đương nhiên

không phải vội về sủng hạnh nữ nhân. Thân là một đế vương, trong lòng

hắn quan trọng nhất là chuyện trong triều, thế nhưng hôm nay có chút

khác biệt. Hắn phát hiện mỗi khi phê duyệt tấu chương, hắn thỉnh thoảng

lại không tự chủ được nhớ tới gương mặt không coi là tuyệt đẹp lại khắc

sâu trong lòng hắn kia.



Phát hiện này khiến hắn có chút kinh hoàng. Lẽ nào nữ nhân kia đã ảnh hưởng đến mình lớn như vậy?



Không, không thể nào!



Thiệu Tuyên Đế đè xuống suy nghĩ trong lòng, cảm thấy bản thân nhất định mê

mẩn cảm giác vô cùng mới mẻ kia, có lẽ sủng hạnh thêm mấy nữ nhân khác

sẽ tiêu diệt loại ảnh hưởng này.



An công công rót thêm cho hắn một chén trà nóng.



Hương trà lượn lờ, Thiệu Tuyên Đế xuất thần nhìn chằm chằm chén trà thật lâu rồi mới hỏi: “Lá trà này ai đưa tới?”



“Thưa Hoàng Thượng, là Dung Phi nương nương đưa tới.” An công công thấy Hoàng Thượng hỏi, gần như đã biết công việc thị tẩm đêm nay phải sắp xếp thế

nào.



“Dung Phi… Quân tâm trà này đúng là hợp khẩu vị của trẫm.” Thiệu Tuyên Đé

nhắm mắt nghĩ tới gương mặt đẹp của Dung Phi, khó khăn lắm mới chèn ép

được Yến An Quân, hắn thở nhẹ ra một hơi: “Đêm nay bãi giá Di Cảnh

Cung.”



“Vâng.” An công công khom lưng hành lễ, rút lui thuận tiện đóng cửa lại.



Thiệu Tuyên Đế xoa xoa mi tâm, ngón tay thon dài đặt lên thành chén, nâng lên uống một hớp lớn, quân tâm trà, nghe nói là một loại lá trà Dung Phi tự mình trồng trong viện, hôm nay đưa tới Dưỡng Tâm Điện quả là tốn tâm

tốn sức.



Mà thôi, coi như giải sầu đi, dù sao dáng người Dung Phi coi như tạm được. Thiệu Tuyên Đế không muốn để mình nhớ lại đêm qua, đặt chén trà xuống

“cạch” một tiếng, tấu chương trong tay thêm vài chữ bay lượn.