Hệ Thống Sủng Phi
Chương 13 :
Ngày đăng: 09:24 19/04/20
“Di Cảnh Cung” đương nhiên là tẩm cung của Dung Phi trong tứ phi.
Nhắc tới vị Dung Phi này, trước khi đám người Yến An Quân tiến cung đã là
nhân vật được chiều chuộng nhất hậu cung, hơn nữa phong hào “Dung Phi”
này ý chỉ trong đó không cần nói cũng biết. Một chữ “Dung” đương nhiên
muốn nói tới bề ngoài đẹp hơn hoa, có thể thấy, sắc đẹp của Dung Phi
tuyệt đối không thua kém vị Mộc Dung Cơ mới phong kia. Nếu thật sự so
sánh, chỉ có thể nói hai người này mỗi người một vẻ, khó phân thắng bại.
Nếu lấy hai người để so với hoa, thì Mộc Dung Cơ giống hoa thủy tiên không
nhiễm khói lửa nhân gian, còn Dung Phi là hoa phú quý nở rộ chốn nhân
gian, dung mạo kiều diễm lại không mất phần tao nhã.
Sau khi Di Cảnh Cung nhận được khẩu dụ thị tẩm, Dung Phi liền ngồi lỳ trước gương, đôi tay thon dài như bạch ngọc khéo léo, tỉ mỉ vẽ hoa điền (bông hoa ngày xưa hay vẽ trên trán ý) trên trán, vẽ ra một bông hoa hồng yêu kiều. Nét vẽ rõ ràng, viền màu bạc, hiện hết vẻ tinh xảo.
Dung Phi nhìn chính mình trong gương đồng, miệng nói với cung nữ bên cạnh:
“Bích Châu, ngươi nói ta và Yến Quý Nhân kia ai đẹp hơn?”
Phụ nữ đối với bề ngoài luôn có chấp nhất cùng để ý trời sinh, phụ nữ trong cung lại càng nghiêm trọng.
Một gương mặt gần như quyết định cả đời một cung phi.
Cung nữ áo xanh lá cây tên Bích Châu ngẩng đầu, nhìn kỹ sẽ phát hiện, cung
nữ này tướng mạo giống hệt cung nữ bị An công công đuổi khỏi Dưỡng Tâm
Điện trong ngày Yến An Quân thị tẩm.
Bích Châu nhìn gương mặt xinh đẹp của Dung Phi, trong mắt lướt qua một tia sáng giống như đố kị.
Nàng hạ tầm mắt nói: “Lúc trước nô tỳ từng gặp Yến Quý Nhân, tướng mạo chỉ
được coi như trung đẳng, không tính là xinh đẹp. Theo nô tỳ thấy, trong
cung không ít người có thể thắng nàng về dung mạo, nói gì đến nhan sắc
tuyệt thế như nương nương. Vị Yến Quý Nhân kia hoàn toàn không thể đánh
đồng với nương nương.”
Dung Phi cài một đóa hoa lên búi tóc, khiến hoa điền càng thêm bắt mắt: “Yến Quý Nhân nếu bình thường thì chắc Hoàng Thượng chỉ hứng khởi nhất thời
thôi, chơi chán, chơi mệt đủ loại nữ nhân rồi, cuối cũng vẫn quay về Di
Cảnh Cung của ta.”
Dung Phi miệng tuy nói vậy, trong lòng vẫn có chút nghẹn.
Thật ra Thiệu Tuyên Đế thật sự chưa thích Yến An Quân, chỉ là Yến An Quân
thị tẩm một đêm lại nuôi khẩu vị của hắn càng thêm kén chọn, dáng người
mềm mại cùng tiếng nỉ non như mèo kêu là nhược điểm trí mạng của thân là đàn ông như Thiệu Tuyên Đế.
Gió đêm hơi lạnh.
Bồn hoa đặt trên bệ cửa sổ lay động theo gió, sát vách lờ mờ hắt ra ánh đèn dầu, loáng thoáng có tiếng ầm ỹ.
Yến An Quân hơi nhướng khóe mắt, kinh ngạc nhìn cửa chính nhà hàng xóm một
lúc, sau đó cúi đầu, tay chậm rãi tu bổ một đường cuối cùng, bồn hoa
nhìn có tinh thần lại ý vị hơn nhiều.
Nàng đặt kéo xuống, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cũng nghỉ đi.”
“Chủ tử không đợi Hoàng Thượng sao?” Lộc Nhi đang chống má, mở to mắt, cố
gắng không để mình ngủ gật, hoang mang đứng bật dậy, kinh ngạc hỏi.
“Không cần chờ nữa, Hoàng Thượng tới chỗ Mộc Dung Cơ rồi.” Yến An Quân khép vạt áo, thản nhiên nói.
Vẻ mặt nàng nhìn không ra có giận hay không, có điều chắc chắn không vui
vẻ, Lộc Nhi nhìn trộm cơm nước đã được hâm nóng ba lần, bỗng có chút
muốn khóc, thì thầm bằng giọng mũi: “Vậy… Vậy chủ tử làm những món ăn
này vô ích rồi.”
“Không sao, vốn cũng không biết đêm nay Hoàng Thượng sẽ đi đâu, chỉ chuẩn bị
trước thôi. Nếu Hoàng Thượng tới thì vừa lúc, hoặc giống lúc này không
tới thì… chúng ta tự mình ăn còn không như nhau à?” Vẻ mặt Yến An Quân
bình tĩnh như trước, ngôn ngữ cũng không lộ nửa phần cô đơn.
Nhưng Lộc Nhi lại cảm thấy chủ tử nhà mình đau lòng cực kỳ.
“Vâng, vâng.” Có lẽ sợ nàng tiếp tục đau lòng, Lộc Nhi vội và cười gật đầu, có điều viền mắt vẫn đỏ.
Yến An Quân thấy vậy lắc đầu.
Lộc Nhi tuy hàng năm ở trong cung, nhưng rốt cuộc… vẫn là một cô bé mười sáu mà thôi.