Hệ Thống Sủng Phi
Chương 14 :
Ngày đăng: 09:24 19/04/20
Bữa tối ăn hơi muộn, cũng may hai chủ tớ đều không phải người xoi mói.
Bởi những món ăn này đều do Yến An Quân tự tay làm, mùi vị rất ngon, vì vậy dù hơi lạnh nhưng ăn vẫn không nhàm chán.
Đèn nhà hàng xóm sáng trưng, Yến An Quân không nhìn sang nữa.
Đương nhiên nàng sẽ không nổi giận vì loại chuyện cỏn con như bị Hoàng Thượng xem nhẹ này. Loài sinh vật Hoàng Thượng này rất phức tạp, nàng nghiên
cứu không ra, vì vậy mặc kệ không nghiên cứu nữa. Muốn làm sủng phi,
nàng chỉ cần cố gắng mê hoặc là đủ rồi.
Dù sao Thiệu Tuyên Đế… sẽ không là người mặc kẻ khác sắp xếp.
Trên thực tế, người không tính toán mới là người thông minh chân chính, có
điều phụ nữ trong hậu cung này có thể khống chế bản thân không tính
toán, ít nhất trong đám phi tần, là không tìm nổi lấy một người.
Yến An Quân ăn lưng lửng dạ, sau đó tắt đèn đi ngủ như bình thường, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với động tĩnh ở sát vách.
Trong Di Cảnh Cung, từ khi Thiệu Tuyên Đế đi, Dung Phi ngồi cả buổi tối, cho
dù nằm xuống cũng không cách nào ngủ được. Thế đã đành, sáng sớm hôm sau lại nghe người ta nói… Hoàng Thượng hơn nửa đêm tới Tú Ngọc Cung tìm
Mộc Dung Cơ?
Tin tức này khiến nàng tức đến xanh cả mặt.
Dung Phi nhắm chặt mắt.
Một Mộc Dung Cơ nho nhỏ cũng dám cướp Hoàng Thượng từ tay Dung Phi nàng? Đúng là gan báo trong xác quả thông!
Nhưng ngày hôm sau chưa chờ Dung Phi nổi đóa, một quyển thánh chỉ màu vàng
hoàng kim nhanh nhẹn tới trước, sau đó Chiêu Dương Cung của Hoàng Hậu
truyền khẩu dụ xuống, muốn chủ tử các cung đều tới Chiêu Dương Cung, bất kể phẩm cấp vị phân, tất cả đến hết.
Vì vậy, đáng thương cho Mộc Dung Cơ thân là vợ bé của Hoàng Đế, tối vừa
thừa sủng, sáng hôm sau đã phải dậy quỳ lạy vợ lớn Hoàng Đế.
Cảm giác trong lòng Mộc Dung Cơ, có thể tưởng tượng được.
Khi nhận được khẩu dụ, Yến An Quân rất vô tâm mặc niệm một phút cho Mộc
Dung Cơ, nàng biết cảm giác đau khổ khi bị phá thân là khó có thể chịu
được. Nhất là ngày hôm sau, không riêng gì tê chân, cảm giác vỡ tan từ
chỗ kín kia ngày một nghiêm trọng theo từng bước đi.
“Cũng đúng.” Mộc Dung Cơ thấp giọng cười.
Hai ngươi im lặng bước đi, bắt đầu không nói lời nào. Trên đường gặp không
ít người, cũng nhiều cung phi vô cùng ngạc nhiên nhìn Yến An Quân bên
cạnh Mộc Dung Cơ. Yến Quý Nhân này thật to gan, dám đi cùng nhân vật mục tiêu bị dội bom này, không sợ bị ánh mắt bắn về phía Mộc Dung Cơ chọc
chết à?
Lúc này, Chiêu Dương Cung không hỗn loạn như người ta nghĩ, phẩm cấp cao đã sớm ngồi uống trà lẳng lặng chờ Hoàng Hậu.
Dung Phi ngồi ngay ngắn trên vị trí đầu tiên.
Sóng mắt nàng như có như không liếc về phía cửa, cho đến khi hai người song
song đi vào, ánh mắt Dung Phi găm cứng vào một người trong đó, chén trà
trong tay “cạch” một tiếng bị đặt trên bàn.
— Tiểu kịch trường —
Dung Phi (châm chọc): Ui, đây không phải Mộc muội muội sao, chân sao đứng không yên thế này? Trẹo chân?”
Mộc Dung Cơ (e thẹn): Bẩm Dung Phi nương nương, hôm qua nô tỳ… Khụ khụ (bị Hoàng Thượng làm)
Dung Phi (vểnh ngón cái vén nắp chén trà, nếm một ngụm): À, Mộc Dung Cơ hôm
qua cảm lạnh phải không, buổi tối nhớ đắp chăn, đừng chỉ chăm bón gương
mặt đẹp kia của ngươi, dạy cho ngươi một bài học, gương mặt không thể
làm cơm ăn.
Mộc Dung Cơ:…
Yến An Quân (thì thầm): Dung Phi ngươi đang nói chính mình phải không?
N năm sau.
Mộ Hàn Nguyên Dung (uốn lưỡi): Nàng đẹp nhất, Dung Phi, Dung Cơ gì đấy đều xấu chết được.
Yến An Quân: kẻ hai mặt trong – ngoài – bất – nhất.
Mộ Hàn Nguyên Dung: Bảo Nhi, ta đặc biệt muộn “tiện” cho nàng xem. (tiện đồng âm với diện (mặt), nghĩa bỉ ổi, hèn hạ, đê tiện)
Yến An Quân:…