Hệ Thống Sủng Phi

Chương 20 :

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Vẻ mặt Thiệu Tuyên Đế rất tối tăm.



Theo lời Nhàn Phi, khi Tiên Đế còn ở trên đời, đương kim Thái Hậu ban đầu là Đoàn Quý Phi, vinh sủng không dứt. Khi đó, Tiên Đế quả thật muốn dâng

cả thiên hạ đến trước mặt Đoàn Quý Phi, nếu không phải trước kia Đoàn

Quý Phi bị người làm hại không thể sinh dục, sợ rằng ngôi vị Hoàng Đế

Cao Thú này… căn bản không do Thiệu Tuyên Đế vốn là Thái Tử chính tông

làm, mà là con trai của Đoàn Quý Phi!



Năm đó, trên thánh chỉ nói Thái Tử tốt đẹp ra sao, làm việc được lòng Hoàng Đế thế nào, vì vậy Tiên Đế truyền ngôi cho Thái Tử “nhân đức hiếu đễ”,

nên Thái Tử phải kính Đoàn Quý Phi Đoàn thị làm Từ Phúc Hoàng Thái Hậu

mới có thể vinh đăng bảo đại…



Còn trong tay Từ Phúc Thái Hậu nắm một thánh chỉ khác, nếu Thiệu Tuyên Đế

không tôn Đoàn Quý Phi làm Thái Hậu, thánh chỉ trong tay Từ Phúc Thái

Hậu sẽ truyền ra ngoài. Đây đơn giản là phương pháp mà Tiên Đế vắt óc

suy nghĩ, không để Đoàn Quý Phi mình yêu thương chịu ấm ức.



Về phần trên đó viết gì, không cần nói cũng biết.



Vì vậy nay Thiệu Tuyên Đế đã làm Hoàng Đế, bị ý chỉ của Tiên Đế cản trở,

phải tôn kính Từ Phúc Thái Hậu ba phần, dù vị Đoàn Quý Phi trước kia, Từ Phúc Thái Hậu hiện nay này không phải mẹ đẻ hắn.



“Lá gan của ngươi vậy mà không nhỏ.” Thiệu Tuyên Đế hừ lạnh một tiếng. Thân là đế vương còn bị quản chế, đúng là buồn cười, loại chuyện này đặt

trên đầu ai hẳn đều không muốn người ta nhắc đến.



“Thần thiếp chỉ ăn ngay nói thật thôi.” Nhàn Phi ôm đàn, bước xuống thềm đá,

thản nhiên nói: “Thần thiếp mệt mỏi. Nếu Hoàng Thượng không có chuyện

gì, thần thiếp xin hồi cung trước.”



Thái độ thản nhiên kia hoàn toàn chọc giận Thiệu Tuyên Đế, hắn hít sâu một hơi: “An Đức Lễ!”



“Có! Có nô tài!” An công công nép một bên vội vàng tiến hành một vòng “diểm danh” mới.



“Trẫm muốn tới Tú Ngọc Cung, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?”



“Vâng, vâng, nô tài hiểu, Hoàng Thượng rời khỏi Chiêu Dương Cung liền quay về

Dưỡng Tâm Điện xử lý chính vụ.” An Đức Lễ bịa chuyện không đỏ mặt.


trượng phu của mình được ăn bữa cơm nóng hổi, bất kể chàng về muộn thế

nào.”



Yến An Quân đưa lưng về phía cửa, nhìn vẻ mặt Lộc Nhi từ cảm động biến thành sợ hãi.



Nàng xoay người, quả nhiên thấy hai người ngoài cửa, An công công đang duy

trì trạng thái một chân bước vào, vẻ mặt kinh ngạc hiển nhiên bị lời nói của Yến An Quân làm giật mình. Mà người còn lại… đôi giày đen đính ngọc dừng ngoài cửa, chỉ dùng một đôi mắt đen kịt nhìn nàng.



Nụ cười trên mặt Yến An Quân thiếu chút nữa không giữ được, nàng vội vã khom người: “Tỳ thiếp bái kiến Hoàng Thượng.”



“Ái phi mau đứng lên.” Chưa chờ nàng hoàn toàn quỳ xuống, một đôi tay đã

nhấc nàng lên ôm vào lòng, Yến An Quân thầm run lên, Hoàng Thượng không

nhớ nhầm vị phần đấy chứ, xưng hô “ái phi” này Quý Nhân như nàng dùng

sao nổi?



“Hôm nay trùng hợp được rảnh rỗi, trẫm đặc biệt đến thăm ái phi.” Thiệu

Tuyên Đế hiển nhiên có chút không bình thường, hắn mờ ám hỏi bên tai Yến An Quân: “Vừa rồi nàng đang làm gì?”



“… Luyện chữ.”



“Vậy trẫm giúp nàng luyện chữ, được không?”



“… Tỳ thiếp không dám.” Yến An Quân hoảng hồn, chữ nàng… rất không thể gặp người nha.



“Nhưng trước khi luyện chữ…” Thiệu Tuyên Đế lại chuyển đê tài, nói với Lộc

Nhi: “Ngươi đi hâm nóng thức ăn chủ tử ngươi làm, trẫm muốn dùng bữa ở

đây.”



An Đức Lễ mấp máy môi, hắn muốn nói, không phải Hoàng Thượng ngài vừa ăn ở Chiêu Dương Cung xong à?



“A, vâng, nô tỳ đi ngay.”



Lộc Nhi luống cuống tay chân thu dọn cơm nước trên bàn, mấy cung nữ vừa

phân đến trong viện bị Yến An Quân đuổi đi nghỉ ngơi, trong phòng chỉ có mình Lộc Nhi, động tác không nhanh được. Thấy thế, An công công cắm

phất trần vào thắt lưng, cũng bắt đầu thu cơm nước.



Ngược lại với Chiêu Dương Cung lạnh lẽo, lúc này trắc điện Tú Ngọc Cung vô cùng náo nhiệt.