Hệ Thống Sủng Phi

Chương 28 :

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


“Đi thôi, chúng ta đi gặp An công công.” Đoan Mộc Quân đứng lên, phất bụi

không tồn tại trên y phục, không nhìn cung nữ quỳ trên mặt đất sắc mặt

tái nhợt.



“Chủ… Chủ tử, An công công hắn…” Cung nữ muốn giải thích, có điều bên ngoài đã vang lên giọng nói của An công công.



“Thánh chỉ đến — Đoan Mộc Tài Nhân Lam Tĩnh Cung tiếp chỉ.” Tiếng nói kéo đặc

biệt dài, Đoan Mộc Quân nghe rõ tên mình, vội vàng ra ngoài, cũng mặc kệ không nghe cung nữ phía sau nói xong.



Cô gái mặc hồng y từ nội thất đi ra hơi cười, Đoan Mộc Quân không hổ là

công chúa, nhất cử nhất động đều quý khí, chỉ là… An Đức Lễ trong lòng

rét run, sợ rằng sau này vị Đoan Mộc Tài Nhân này sẽ vĩnh viễn trở thành lịch sử.



“An công công, sao còn chưa tuyên chỉ?” Đoan Mộc Quân lẳng lặng đợi lúc lâu cũng không thấy An công công tuyên chỉ, chỉ thấy An công công trước mặt đang nhìn một chỗ ngẩn người, là xà nhà đông sườn điện, phía trên có

vài chỗ bong nước sơn, bật lớp vỏ đỏ như bị cái gì cào ra, nói chung

nhìn không quá mỹ quan.



An Đức Lễ phục hồi tinh thần, nhìn Đoan Mộc Quân vội vàng trong lòng khẽ

thở dài, gấp như vậy thì đừng trách hắn không cho nàng thời gian.



Hắn lắc lắc phất trần trong tay: “Tới đi, mang những thứ kia tới đây.”



“Vâng.” Ngoài điện vang lên không ít tiếng đáp lời.



Đoan Mộc Quân tò mò nhìn qua, chẳng lẽ Hoàng Thượng ban thưởng? Trước đây

khi ở Đại Cật, nàng thường xuyên được phụ hoàng ban thưởng, có điều khi

đó thái giám thấy nàng chỉ cúi đầu không dám nói sai một chữ, tới hoàng

cung Cao Thú thì ngược lại, có điều… vì đế vương ưu tú như vậy, nàng vui vẻ chịu đựng,



Một hàng tiểu thái giám đi vào, hai người đi đầu nâng hai cái khay, phía trên còn đắp vải trắng.



Đoan Mộc Quân nhìn rồi sắc mặt hơi cứng nhắc, vẫn cố gắng khiến mình cười,

tận lực thả lỏng nói: “Đây là cái gì? Có phải đắp sai khăn không? Không

phải nên là màu đỏ sao?”



Trong cung ban thưởng phi tử đều đắp vải đỏ, còn vải trắng… Đoan Mộc Quân lần đầu tiên nhìn thấy, thứ được bưng vào như thế nhìn có chút đáng sợ.



“Trên đấy là cái gì?”



Đối mặt với nghi vấn của Đoan Mộc Quân, An Đức Lễ không trả lời dứt khoát,

chỉ phất phất trần, bảo tiểu thái giám xốc vải trắng lên, Đoan Mộc Quân
ra ngoài hứng nắng, thấy các loại hoa thơm cỏ lạ chất đầy Ngự Hoa Viên,

bỗng cảm thấy hay là mình già rồi.



“Lộc Nhi, có phải ta già rồi không?”



“…” Lộc Nhi quat sát nàng trên dưới một lượt, bàn tay sờ sờ trán nàng: “Hôm nay tự nhiên nói mê sảng, cũng không nóng sốt…”



“Không phải đâu, nhìn bọn họ sắc đẹp muôn hồng nghìn tía, quả là “muôn hoa mê

đắm mắt người”, loại “cỏ thấp vờn vó ngựa*” như ta không theo kịp thời

đại rồi.



*Hai câu thơ trong bài Tiền Đường Hồ Xuân Hành (Ngày Xuân Dạo Bước Hồ Tiền Đường) của Bạch Cư Dị



Lộc Nhi nhức đầu, vẻ mặt khó hiểu.



“Trẫm lại cứ thích “cỏ thấp vờn móng ngựa” như ái phi cơ.” Phía sau vang lên

giọng nói quen thuộc, Yến An Quân vội vã quay đầu lại, thấy Thiệu Tuyên

Đế ngược ánh mặt trời, mặc một thân long bào, mắt đầy ý cười nhìn mình.



Ánh mắt Yến An Quân lấp lánh, hành lễ: “Tỳ thiếp bái kiến Hoàng Thượng.”



“Dậy đi.” Thiệu Tuyên Đế kéo tay nàng, cảm giác nhẵn mịn trong lòng bàn tay

khiến hắn không khỏi thở dài. Yến Lương Nghi này dáng người cùng làn da

là tốt nhất không thể nghi ngờ, tùy tiện sờ chỗ nào cũng thấy mềm mại

đến muốn ngừng mà không được, may mà cô gái này giờ thuộc về hắn. Nghĩ

tới đây, Thiệu Tuyên Đế không khỏi nhớ tới bản thân ở thành Kiều Châu

khi ấy tuệ nhãn thức mỹ nhân cỡ nào.



Đại khái lúc đầu chỉ cảm thấy giọng nói êm tai thôi, rốt cuộc diện mạo thế nào cũng không quá chú ý.



Hôm nay tinh tế xem, ngược lại có chút kinh diễm.



“Tỳ thiếp bái kiến hoàng thượng…”



“Tỳ thiếp bái kiến hoàng thượng…”



Ngay khi Thiệu Tuyên Đế đang rung động tâm thần, các mỹ nhân ở Ngự Hoa Viên

đã thấy nam tử tuấn mỹ mặc long bào, nào còn không biết là ai? Vì vậy

chúng nữ trang điểm xinh đẹp dần dần quỳ xuống, thành một bức mỹ cảnh.