Hệ Thống Sủng Phi

Chương 29 :

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Hoàng Hậu tham gia tuyển tú đương nhiên không thể loại hết người đẹp ra

ngoài, coi như để lại phân nửa đi, thật sự có gia thế lại xinh đẹp đương nhiên được tuyển, trong số ở đây dung mạo bậc trung cũng không ít.



Một làn gió thổi tới, Yến An Quân cảm thấy ngay cả tim cũng tê tê. Chẳng

trách ai cũng muốn làm Hoàng Đế, mỗi ngày chẳng làm gì cả, chỉ nhìn nữ

nhân hậu cung lắc lư trước mặt thôi cũng là một loại sung sướng.



“Bụi cỏ nhỏ thích các tiểu mỹ nhân của trẫm.” Thiệu Tuyên Đế cười khẽ bên tai Yến An Quân.



Yến An Quân chun mũi, nàng chỉ cảm thán chút thôi mà… “Nếu tỳ thiếp là bụi

cỏ, thì chẳng phải Hoàng Thượng thành móng ngựa à.” So Hoàng Thượng với

móng ngựa, chắc chỉ có nàng là người đầu tiên dám nói.



Thiệu Tuyên Đế giật mình, giống như không ngờ Yến An Quân sẽ trêu ghẹo như

thế, rồi cười nói: “Bụi cỏ “vờn” móng ngựa, thơ ái phi làm, trẫm rất

thích.” Thiệu Tuyên Đế còn cố ý nhấn mạnh chữ “vờn”.



Yến An Quân sắc mặt ửng hồng, ông trời của nàng ơi, câu thơ này có thể giải thích thế sao? Hoàng Thượng… Thật không hổ là Hoàng Thượng, có thể giải thích một tác phẩm của đại thi hào Bạch Cư Dị thành ra phim cấp ba,

thật là đủ tiêu chuẩn.



An công công ho khù khụ phía sau: “Hoàng Thượng… Ngài có phải đã quên gọi các Tiểu Chủ dậy không.”



“Hả?” Thiệu Tuyên Đế nhìn các tiểu mỹ nhân quỳ trên mặt đất, mặt không cảm xúc nói: “Đều dậy đi,”



“Tạ ơn Hoàng Thượng.”



“Hoàng Thượng? Ngài chính là Hoàng Thượng? Dường như còn dễ nhìn hơn cả Ngôn

Thừa Tướng…” Một thiếu nữ thanh tú bỗng vượt qua đám người chạy tới đối

diện Thiệu Tuyên Đế, thiếu nữ tuổi dậy thì, làn da trắng mịn, bộ quần áo hồng nhạt tăng thêm vài phần ái muội cùng thẹn thùng.



Dễ nhìn hơn… Ngôn Thừa Tướng?



Ngôn Thừa Tướng?



Thiệu Tuyên Đế bỗng hiểu ra: “Chính là con gái thứ ba Cố gia?” Hắn cẩn thận

quan sát một phen, nhìn có vẻ không được tốt lắm nhỉ… Thiệu Tuyên Đế

nhìn thiếu nữ, lại nhìn Yến Lương Nghi bên cạnh mình, ừ, so với nữ nhân

của mình còn kém xa.



“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tỳ thiếp gọi Cố Cẩm. Không ngờ

Hoàng Thượng nhận ra ngay tỳ thiếp.” Cố Cẩm nhìn bề ngoài là biết trong
“Vì sao…” Yến An Quân thì thầm hỏi.



“Nếu thật sự có hài tử của trẫm, huân hương này không dùng được.” Thiệu

Tuyên Đế biết rõ mưu kế trong cung, trước kia không phải không biết, chỉ vì không muốn nói mà thôi.



“… Được rồi.” Yến An Quân có chút mệt mỏi giật giật cơ thể, âm thanh như

mèo cào gãi vào lòng Thiệu Tuyên Đế, hắn nâng cái mông của Yến An Quân,

hai người chặt chẽ gắn kết giữa không trung, nữ nhân trong cung không

biết bao nhiêu người muốn sinh con của hắn, không ngờ đổi thành tiểu nữ

nhân này còn như hắn cầu xin nàng.



Có điều, hắn thật sự hy vọng Yến Lương Nghi có thể sinh cho hắn một cô con gái thơm mềm để đùa nghịch, hẳn là khi lớn lên cũng sẽ xinh đẹp như Yến Lương Nghi. Đương nhiên, nếu có thể sinh con trai thì rất tốt… Chỉ là,

bằng thân phận của Yến Lương Nghi, sợ rằng không thể tự mình nuôi con

trai.



“Hoàng Thượng ~ ngài đang nghĩ gì đấy?” Nhìn tiểu mỹ nhân đã mệt cực còn giơ

tay sờ soạng ngực mình, Thiệu Tuyên Đế bắt được bàn tay nhỏ bé, mút đầu

ngón tay êm dịu, “Trẫm nghĩ…”



Nói đến một nửa liền tắt ngúm, Yến An Quân kỳ quái mở mắt ra, thấy một đôi

mắt ngập trong tình dục đang nhìn mình chằm chằm, “Trẫm nghĩ, phương

pháp thổi tiêu ngày ấy của ái phi ~” Thiệu Tuyên Đế giơ cao âm cuối, mắt phượng híp lại, hạ thân cũng chậm rãi ngẩng đầu trong huyệt nhỏ, dần

dần cứng lên.



“Ai nha, mặt trời hôm nay to quá, tỳ thiếp đột nhiên cảm thấy choáng đầu,

thật kỳ quái quá đi.” Yến An Quân cố gắng miêu tả trạng thái ngất đến

nơi cho hắn, nhưng phần eo đã bị nâng lên vòng một phương hướng khác,

nơi hạ thể gấn kết vang lên một tiếng nước vang dội, hai người đều cảm

thấy một cảm giác tê ngứa như điện giật lan khắp toàn thân.



Yến An Quân mở to hai mắt, nhìn thứ dữ tợn xuất hiện trước mắt, trong lòng

chửi thề, chẳng lẽ thật sự phải làm vậy? Không thể nào… Không phải cổ

đại rất bảo thủ sao?



“… Hoàng Thượng.”



“Ngoan, ăn đi.”



Ăn đi, ăn đi… Nàng giả vờ không nghe thấy gì được không?