Hệ Thống Sủng Phi
Chương 33 :
Ngày đăng: 09:25 19/04/20
Trong Chiêu Dương Cung, Vương Thái Y nhận được ý chỉ đến kiểm nghiệm bát tổ
yến Tĩnh Phi đã uống, kiểm tra qua lại một lát lão mới vuốt chòm râu dê, trầm ngâm nói: “Trong bát tổ yến này không có chỗ nào bất thường.”
“Vương Thái Y nói thật chứ?” Hoàng Hậu nắm chặt khăn tay, căng thẳng hỏi.
Hôm nay nàng cố ý mặc một bộ xiêm y màu trắng, khiến làn da không quá hồng
hào, ngược lại có vài phần khí chất điềm đạm đáng yêu của Tĩnh Phi. Hôm
nay nếu Hoàng Thượng nói muốn nghiêm tra thì nàng không thể vô duyên vô
cớ bị hãm hại, mặc như vậy cũng để Thiệu Tuyên Đế động lòng trắc ẩn,
giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
“Thần nói từng câu đều là thật.” Vương Thái Y là người bên cạnh Hoàng Thượng, bản thân vốn có y thuật cao siêu, nếu lão nói trong bát tổ yến này
không có bất cứ vấn đề gì thì nhất định là sự thật.
Sợ rằng có người xuống tay từ chỗ khác.
Thế nhưng trong tiệc tối nàng rõ ràng thấy Tĩnh Phi chỉ uống một ngụm tổ
yến, những thứ khác không động nửa phần, vì sao đột ngột sảy thai?
“Vương Thái Y, ngươi xem… rốt cuộc cái gì khiến Tĩnh Phi sảy thai?” Hoàng Hậu
càng nghĩ càng không có manh mối, đành xin giúp đỡ từ vị Thái Y y thuật
cao siêu này.
Vương Thái Y cười khổ một tiếng, thủ đoạn hậu cung lão sớm nghe nói, cũng gặp không ít, có điều âm mưu thủ đoạn giữa nữ nhân vốn ùn ùn, người già
tuổi quá nửa trăm như lão tư duy đã xơ cứng, làm sao biết chỗ nào dễ
xuống tay, chỗ nào có chuyện?
Lúc này trong chủ điện Chiêu Dương Cung còn bày một cái bàn gỗ nhỏ, trên đó là hoa quả trái cây cùng một bát tổ yến, Vương Thái Y mở hòm thuốc ra,
đổ bát tổ yến ra kiểm tra đáy bát, trong trong ngoài ngoài kiểm tra một
lúc lâu mới đặt sang một bên, sau đó đến lượt hoa quả… Những thứ ăn này
đều không có vấn đề.
Vương Thái Y hít sâu một hơi, đồ ăn trên bàn đều rất bình thường, rốt cuộc
Tĩnh Phi nương nương ăn cái gì mới sảy thai? Lão cau mày nhìn những thứ
trên bàn một lượt, bỗng dừng lại ở chỗ chiếc đũa, đôi đũa ngọc này… Lão
cẩn thận cầm lên đập đập vào một chiếc khăn tay trắng muốt.
Hoàng Hậu nghi hoặc nhìn động tác của Vương Thái Y, chống tay Kim Chi cũng
chậm rãi tới gần, chỉ thấy trên chiếc khăn tay thật sự xuất hiện một
chút bột màu nâu vàng, Hoàng Hậu run lên trong lòng, “Đây là…”
“Bẩm Hoàng Hậu nương nương, sợ rằng đây chính là thứ khiến Tĩnh Phi nương
nương sảy thai.” Vương Thái Y lau vầng trán đổ mồ hôi, suy nghĩ lâu như
vậy cuối cùng cũng tìm được rồi.
Lão đặt đôi đũa sang một bên, cầm lấy cái khăn thêu trên bàn, đồng thời
dùng một thanh dao găm nhỏ cạo mặt trên, quả nhiên lần này cạo ra càng
nhiều bột phấn, loại bột phấn màu nâu vàng này không dễ phát hiện, giấu
trong khăn tay không nhìn ra cái gì, có điều chỉ cần cọ nhẹ là hoàn toàn lộ ra.
“Vương Thái Y, đây là thứ gì?” Hoàng Hậu nhìn bột phấn màu nâu trên khăn tay màu trắng, trong lòng hoảng sợ.
Hoàng Hậu trang điểm trang nhã như bình thường, màu môi hồng hồng, dưới ngọn đèn có vẻ đặc biệt e thẹn.
Thiệu Tuyên Đế mắt lạnh nhìn, trước kia cảm thấy biểu cảm của Hoàng Hậu có
chút không phù hợp lại không hiểu vì sao, gần đây thường xuyên ở cùng
Yến Lương Nghi mới biết… Nữ nhân e thẹn là phải xuyên qua toàn bộ cơ
thể, tuyệt đối không chỉ là động tác trên khuôn mặt. Ví dụ như Yến Lương Nghi, bình thường có rất nhiều tư thái tiểu nữ nhân, khi e thẹn thậm
chí có thể khiến người ta cảm thấy toàn thân rung động, ôm nàng trong
lòng còn có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp, dụ dỗ người ta nghĩ sâu xa,
muốn biết làn da dưới lớp y phục có thể phấn hồng trong suốt đến cỡ nào.
“Hoàng Thượng, đêm nay ở lại đi.” Hoàng Hậu đuổi cung nữ nội thị ra ngoài, tự
tay cởi áo khoác cho Thiệu Tuyên Đế, nét mặt hồng hào tỏa sáng, “Đã lâu
Hoàng Thượng không tới thăm thần thiếp, vài ngày trước thần thiếp còn mơ thấy đứa bé ba tháng tuổi kia…”
Ánh mắt Thiệu Tuyên Đế thoáng động, đứa bé… Có lẽ đứa bé của hắn và Yến Lương Nghi…
Trước mắt hơi lay động, vì sao Yến Lương Nghi đột nhiên xuất hiện trước mắt,
mặt mày kiều mị như vậy thật sự khiến hắn đui mù, Thiệu Tuyên Đế đi về
phía trước, cầm lấy hai tay Yến Lương Nghi, chỉ cảm thấy cảm giác trong
tay hơi khác, hắn lắc lắc đầu tập trung nhìn lại, vẫn là Yến Lương Nghi.
“Sao lại thế này?” Thiệu Tuyên Đế dịu dàng cười, “Hay là trẫm hôm nay không đi thăm nên tự mình chạy tới tìm trẫm?”
Hơi thở của Hoàng Hậu hơi gấp, trong lòng nhói đau, trong lòng Hoàng
Thượng… quả thật có người, đây là lần đầu tiên nàng thấy Hoàng Thượng
cười dịu dàng như thế giống như người trước mặt hắn là người hắn sẽ cầm
tay suốt đời.
Hoàng Hậu nhịn xuống tâm tình trào dâng trong lòng, mỉm cười, “Lẽ nào Hoàng
Thượng không thích? Vậy thần thiếp không tới nữa.” Dứt lời, nàng xoay
người muốn đi.
Thiệu Tuyên Đế không nghe ra từ “thần thiếp” kia, chỉ nghe được ý tứ trong
câu, luống cuống kéo thắt lưng Yến Lương Nghi, “Ngoan, sao lại bắt đầu
hờn dỗi thế này? Yến Lương Nghi của trẫm đúng là một con mèo hoang không hơn không kém…”
Yến Lương Nghi…
Hoàng Hậu hít sâu một hơi, mắt lộ tia lạnh, Yến Lương Nghi! Người trong lòng
Hoàng Thượng… thì ra là tiện nhân Yến Lương Nghi kia!
Hoàng Hậu cười duyên một cái, đáp lại Thiệu Tuyên Đế mấy câu, hai người triền miên trên giường, vẻ mặt Thiệu Tuyên Đế mơ màng, chỉ dựa vào cảm giác
đè thắt lưng nàng về phía trước, suýt chút nữa bẻ gãy eo nàng. Điểm ấy
khác biệt rõ ràng, một người là xà ngang, một người mềm mại không xương, thắt lưng của Hoàng Hậu sao có thể đánh đồng với thắt lưng Yến Lương
Nghi?
Hoàng Hậu đau đớn không ngừng hít vào, không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại trở nên dã man như thế.
Có điều… Chỉ cần có thai, nàng kiên nhẫn một chút, nhịn chút là được.