Hệ Thống Sủng Phi

Chương 34 :

Ngày đăng: 09:25 19/04/20


“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Xét thấy Hoàng Hậu lễ phật hai

tháng, chuyển Hoàng Hậu phượng ấn cho Dung Phi cùng Nhàn Phi đồng quản,

cùng nắm giữ sự vụ hậu cung, khâm thử.”



Sáng sớm ngày hôm sau, đạo thánh chỉ này nhanh chóng truyền khắp hậu cung.



Hoàng Hậu nhận được thánh chỉ chỉ thản nhiên cười: “Hoàng Thượng lấy đi

phượng ấn tỏ vẻ bất mãn đấy mà, không cần để ý, chỉ cần bản cung có thể

mang thai hoàng tử, đừng nói là phượng ấn, dù là…”



Ngôi vị Hoàng Đế này, thiên hạ này, đều là của hoàng nhi của nàng dễ như trở bàn tay.



Nếu trước hôm qua nàng còn có vài phần tình ý với Thiệu Tuyên Đế, thì sau

khi Thiệu Tuyên Đế nói ra cái tên kia, vài phần tình ý trong lòng nàng

cũng mai một theo. Không ngờ, thật sự không ngờ! Đường đường Hoàng Đế

Cao Thú lại thích một cô gái đến từ Đại Cật, huống hồ nữ tử này chỉ là

một Lương Nghi nho nhỏ.



Yến Lương Nghi, đối với Hoàng Hậu như nàng quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.



“Chủ tử, buổi sáng nhiều sương, ngài nên trở về nghỉ ngơi đi, ước chừng lát

nữa dược lực sẽ phát huy.” Kim Chi đi tới phủ thêm một chiếc áo khoác

mỏng cho Hoàng Hậu.



Hoàng Hậu nhìn xa cười cười, Thục Phi gì đó, Tĩnh Phi gì đó, Yến Lương Nghi

gì đó, chỉ là hoa trong phòng nàng, dù nở tươi đẹp rạng rỡ cũng do nàng

muốn sống thì sống, muốn chết thì chết.



“Kim Chi, ném hết những loại hoa bản cung thích cùng những loại hoa đang

được chăm sóc đi. Từ nay về sau bản cung không thích hoa hoa cỏ cỏ nữa,

nhìn chướng mắt.” Hoàng Hậu vịn tay Kim Chi, thản nhiên nói.



“Vâng.”



Kim Chi cúi đầu, bỗng thấy một cây hoa dại đang nở rộ, nàng dùng chân giẫm

giẫm, hoa dại vô lực phản kháng, gãy gập thân thể yếu đuối nằm trên tảng đá.


Tô Văn Ca chăm chú nhìn qua, thấy chỗ cổng thành thật sự là Hoàng Thượng

mặc long bào đang mỉm cười nhìn mình, hắn đi về phía trước vài bước, ôm

quyền hành lễ nói: “Vi thần bái kiến Hoàng Thượng.”



“Tô tướng quân xin đứng lên, có thể báo toàn bộ chiến tích ra hay không!”



“Hoàng Thượng, thần không nhục sứ mệnh, đã thu toàn bộ Đại Cật.”



“Tốt!”



Thiệu Tuyên Đế vỗ vai Tô Văn Ca, cất cao giọng nói: “Trẫm đang cần cánh tay

phải như ngươi, Chí Võ, chính là một thanh kiếm sắc bén trong tay trẫm!”



Chí Võ…



Nghe xưng hô như vậy, Tô Văn Ca hiếm khi nào phải 囧 một cái.



Có điều thanh danh tướng quân mặt lạnh trước toàn quân của hắn không phải

giả, nói thật ra khi da mặt đã dày tới một loại cảnh giới thì không thể

gọi là mặt được nữa, phải gọi là miếng gỗ. Vì vậy bản mặt vừa đẹp trai

vừa lạnh lùng của Tô tướng quân lẽ ra nên đen đi vì xưng hô của Thiệu

Tuyên Đế lại biến thành uy vũ vô cùng.



Tâm trạng Thiệu Tuyên Đế vì Tô tướng quân trở về mà dần bình tĩnh lại, trên mặt cũng thêm vài nụ cười chân chính.



Có gì có thể khiến hắn mừng hơn chuyện một đế vương đạt được lãnh thổ một

quốc gia khác nữa? Tô Văn Ca trở về không chỉ đại biểu Cao Thú thắng lợi mà còn thể hiện thực lực quốc gia ngày một cường thịnh.



Nơi này không có chư hầu tranh đoạt, cũng không phải thế chân vạc tam quốc.



Trên mảnh đất này trước nay chỉ có hai quốc gia lớn là Cao Thú và Đại Cật

giằng co, đã hơn trăm năm. Chỉ cần Cao Thú trừ bỏ Đại Cật, mấy tiểu quốc khác không đủ để gây sợ hãi, mấy tiểu quốc từng phụ thuộc Đại Cật…

ngoại trừ thần phục bọn họ, không còn cách nào khác!