Hệ Thống Sủng Phi

Chương 36 :

Ngày đăng: 09:25 19/04/20


Hai ngày nay gần như Thiệu Tuyên Đế đều nghỉ ở chỗ Yến An Quân, nhờ hồng

phúc của Hoàng Thượng, hoặc nhờ Thiệu Tuyên Đế chó ngáp phải ruồi dạy

dỗ, tài thư pháp của Yến An Quân đã tăng lên nhanh chóng, đột phá 70%,

đột phá 70% mới chân chính phát triển theo hướng được coi là đại sư.



Thiệu Tuyên Đế cực kỳ than tiếc về khả năng của Yến An Quân, rõ ràng là một

tiểu nữ nhân ngốc, sao có thể tiến tới trong vấn đề viết chữ vậy nhỉ?



“Chuyện này chứng tỏ tỳ thiếp rất nghiêm túc đấy thôi.” Yến An Quân mặc một bộ

sa mỏng ngồi trong lòng Thiệu Tuyên Đế, duỗi ngón tay hắn ra đếm từng

ngón, “Hoàng Thượng, ngài xem, tỳ thiếp thêu túi thơm rất tinh xảo đúng

không? Cả bùa hồ mệnh tỳ thiếp thêu nữa… Tuy chữ ở trên xấu một chút

nhưng lúc đó Hoàng Thượng chẳng phải rất thích…”



“Ai nói trẫm thích.”



Lời còn chưa dứt, cái tay bị nàng cầm kia bỗng bị cắn một cái, Thiệu Tuyên

Đế dùng tay còn lại nhéo cái mũi nhỏ của nữ nhân trong lòng, “Chỉ biết

làm nũng với trẫm.”



“Tỳ thiếp chính mắt thấy Hoàng Thượng giấu cái bùa hộ mệnh trong người kia

mà.” Yến An Quân bĩu môi, hôn thật mạnh lên môi hắn một cái, đột nhiên

nở nụ cười: “Thật ra còn một thứ quan trọng nhất nữa.”



“Ngài xem, tỳ thiếp thật sự thích Hoàng Thượng như vậy, Hoàng Thượng có cảm

nhận được không?” Nàng đặt tay lên gần trái tim hắn, gương mặt non mềm

cũng đặt sát lên.



Trái tim Thiệu Tuyên Đế đập loạn nhịp, một cảm giác rung động toa khắp toàn

thân, hắn nhắm mắt lại, mặc cho giây phút này dừng lại, cho đến một lúc

lâu sau mới chậm rãi nói: “Nguyệt sự của ái phi… Khi nào mới hết?”



“…”



Làm Hoàng Đế chỉ để phá hoại bầu không khí…



Không đáng yêu tẹo nào!



Yến An Quân nghiêng mặt ngẩng đầu lên, mặc cho tóc đen chảy xuống bờ vai

trắng mịn, lộ ra một phần bộ ngực tròn xoe, tư thế cực kỳ quyến rũ, nàng cười tủm tỉm nói: “Còn ba ngày nữa cơ.”



Yết hầu Thiệu Tuyên Đế giật giật, mổ lên đôi môi nhỏ mềm mại, mơ hồ

nói:”Nếu đã vậy, để trẫm chiếm hết những thứ khác đã, đợi ba ngày sau

lại nuốt cả ái phi vào bụng.”



Hai người lại triền miên hôn sâu.
người đi vào lùm cây, nhanh chóng kéo ra một cái chân động vật, người

này hô to: “Là hươu!”



“Trục lộc thiên hạ (lộc = hươu, câu này nghĩa tranh giành thiên hạ), mũi tên đầu tiên của Hoàng Thượng quả nhiên là dấu hiệu tốt.” Một con

ngựa xuất hiện từ bên cạnh, chàng trai mặc đồ trắng nhảy xuống ngựa hành lễ: “Thần bái kiến Hoàng Thượng.”



“Được rồi, không cần để ý những nghi thức xã giao này, Chí Võ, ngươi đã săn

được con mồi nào chưa?” Thiệu Tuyên Đế khoát tay áo, ý bảo không cần

hành lễ.



Chàng trai áo trắng đối diện mỉm cười, lấy con mồi từ trên lưng ngựa xuống,

là một con cáo tuyết hấp hối, “Thần may mắn, vừa vào rừng liền gặp được

cáo tuyết, chỉ bắn trúng phần chân, vừa vặn có thể tặng cho vị nương

nương này.”



Tặng cho… Vị nương nương này…



Trước mắt, phụ nữ ở đây… nghe vẻ chỉ có một mình nàng.



Yến An Quân cảm thấy mình bị điểm danh, coi như giữ thể diện cho Thiệu

Tuyên Đế, nàng nở nụ cười tiêu chuẩn, ngẩng đầu lên. Chỉ là… trong giây

lát nhìn rõ người này, nụ cười này duy trì không nổi…



Công tử anh tuấn tiêu sái, nổi bật bất phàm trước mặt chính là vị Tô Tướng

quân tự cao tự đại, ý đồ hãm hiếp nàng, Tô-Văn-Ca chứ ai!



Yến An Quân bắt đầu mài răng, được lắm, còn có thể nhìn thấy ngươi ở bãi

săn, tục ngữ nói hay lắm: có thù không báo không phải quân tử! Quân tử

báo thù, muộn vài năm cũng chưa phải muộn!



Tô Văn Ca thấy Yến An Quân cũng đồng thời mở to hai mắt, hiển nhiên đã nhận ra nàng.



Tuy trải qua hệ thống cải tạo, Yến An Quân đẹp hơn không ít, nhưng hệ thống chỉ tối ưu hóa dựa trên trụ cột, cho nên trên mặt Yến An Quân còn không ít bóng dáng trước kia.



Yến An Quân trừng mắt nhìn Tô Văn Ca một cái, bỗng điềm đạm đáng yêu yếu

đuối dựa vào lòng Thiệu Tuyên Đế: “Tỳ thiếp không thèm cáo tuyết của tên Tướng quân thối kia săn được, tỳ thiếp muốn của Hoàng Thượng săn cơ.”



“Được! Trẫm săn cho ngươi.” Gần đây Thiệu Tuyên Đế ngày càng dễ nói chuyện,

Yến An Quân rất vui mừng vì sự thay đổi này, cảm giác sung sướng vì tâm

huyết của mình từng chút một được thừa nhận.



Nhìn Tô Văn Ca xấu hổ thu hồi con mồi trong tay, trong lòng Yến An Quân thoải mái.



Khiến Tô Tướng quân xấu mặt thật quá ư hạnh phúc.