Hệ Thống Sủng Phi

Chương 37 :

Ngày đăng: 09:25 19/04/20


“Hoàng Thượng, tỳ thiếp muốn cái kia…” Yến An Quân ngoan ngoãn dựa vào lòng

Thiệu Tuyên Đế, chỉ vào một con mồi nào đó Tô Văn Ca đang nhắm, môi nở

nụ cười ngọt.



Thiệu Tuyên Đế hôn lên trán tiểu mỹ nhân, nhìn con mồi ngón tay nàng chỉ,

trong mắt hiện lên một tia buồn cười: “Thế nào? Ái phi hình như không

thích Đại Tướng Quân của trẫm?” Lần nào cũng thích con mồi Tô Văn Ca

chọn được, chẳng phải cố ý làm Tô Văn Ca xấu hổ hay sao.



“Tỳ thiếp thích được Đại Tướng Quân của Hoàng Thượng mới là lạ.” Yến An

Quân bĩu môi, lắc lắc cánh tay Thiệu Tuyên Đế nói: “Tô Tướng Quân này

vênh váo cực kỳ, năm đó tỳ thiếp ở Kiều Châu suýt chút nữa đã bị hắn sàm sỡ, Hoàng Thượng nên báo thù cho tỳ thiếp.”



Con mèo nhỏ này còn ghi thù quá đi.



Có điều… Ở Kiều Châu suýt chút nữa bị sàm sỡ? Ánh mắt Thiệu Tuyên Đế tối

lại một chút, nữ nhân của hắn chỉ thuộc về một mình hắn, người khác đừng mơ nhúng chàm.



Thiệu Tuyên Đế vuốt chóp mũi nàng, “Được, trẫm báo thù cho ngươi.” Loại báo

thù trong săn bắn này dùng tới cũng không ảnh hưởng toàn cục, hơn nữa

vốn so con mồi ai nhiều hơn, vì thế Thiệu Tuyên Đế thật sự giữ thể diện

cho Yến An Quân, cướp trắng năm, sáu con mồi từ tay Tô Văn Ca.



Một tia sáng từ bên cạnh bắn thẳng vào thịt con mồi, máu trào ra trong nháy mắt.



Bàn tay đặt lên cung tên của Tô Văn Ca hơi cứng lại, hắn biết Thiệu Tuyên

Đế không phải ngày một ngày hai, đế vương lạnh tâm lạnh tình này đời nào tự mình dẫn một nữ nhân cưỡi ngựa săn thú, nếu không phải thật lòng

thích, chỉ sợ sẽ không làm vậy.



Trên mặt Tô Văn Ca nhất thời hiện ra biểu cảm cổ quái, hắn quay đầu nhìn Yến An Quân mềm nhũn dựa trong lòng Thiệu Tuyên Đế một cái, đáy lòng toát

lên cảm xúc khác thường.



Nữ nhân này, thật là đã lâu không gặp.



Có điều không ngờ gặp lại ở tình huống này, cho nên… Đây là đang báo thù?



Tô Văn Ca chắp tay cười nói: “Nhìn có vẻ tài bắn cung của Hoàng Thượng lại đột phá.” Nếu nói về kiếm thuật Tô Văn Ca có thể coi là nhất tuyệt, có

điều trước mặt Thiệu Tuyên Đế hắn càng giỏi giả ngốc, mỗi lần săn bắn
Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, nơi này đã không còn hơi thở tươi mát của núi rừng.



Yến An Quân đè cảm giác không khỏe trong lòng xuống, lúc này tinh thần nàng tập trung chưa từng có, ngay cả tiếng gió cũng rất rõ ràng. Mấy chuôi

kiếm bất ngờ xẹt qua bên cạnh nàng, Thiệu Tuyên Đế bảo vệ nàng phía sau, trong tay xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm màu đen từ lúc nào, đen bóng.



“Keng.”



Tiếng hai kiếm chạm nhau khiến người ta ghê răng vang lên bên tai, Yến An

Quân nắm chặt áo Thiệu Tuyên Đế, bị âm thanh này kích thích nheo mắt

lại, toàn thân ngây ra một giây.



Thiệu Tuyên Đế hừ lạnh một tiếng, hắn tập võ từ nhỏ không phải Hoàng Đế trói gà không chặt.



Người đến ám sát hiển nhiên không biết hắn biết võ nghệ, gã áo đen giao thủ

ngắn ngủi với Thiệu Tuyên Đế trong mắt có vẻ kinh ngạc, sau đó vận khinh công nhanh chóng lùi về sau.



Thiệu Tuyên Đế đá một cục đá bên cạnh đập vào chân bên phải của y, trên quần

của gã áo đen này xuất hiện một điểm trắng, quỳ rạp xuống đất, Thiệu

Tuyên Đế kéo tay Yến An Quân đi qua, đặt nhuyễn kiếm lên cổ hắn: “Nói,

các ngươi là ai, ai phái tới?”



“Cẩu Hoàng Đế!” Gã áo đen này cứng xương, nghiêng đầu về một bên, kiên nhẫn

của Thiệu Tuyên Đế hiển nhiên có giới hạn, trực tiếp trút một kiến,

người trước mặt chậm rãi ngã xuống, thậm chí cả mặt mũi bịt dưới tấm vải đen cũng chưa lộ.



Thiệu Tuyên Đế nắm bàn tay nhỏ bé của Yến An Quân, Yến An Quân cố gắng mở to

mắt, “Hoàng Thượng không cần lo lắng, tỳ thiếp không sợ.” Yến An Quân

vừa xuyên qua đã tới chiến trường tỏ vẻ thể xác và tinh thần bản thân

coi như khỏe mạnh, thân là “người từng trải” trên chiến trường, nàng sợ

cái gì? Cùng lắm chỉ cảm thấy hơi chói mắt thôi, ừ, nhất định là thế.



Thiệu Tuyên Đế nhìn ra nàng ra vẻ bình tĩnh, trong lòng thêm một chút lo

lắng. Hắn là Hoàng Thượng, bình thường người vì hắn chắn sống chết đều

là nam nhân, trường hợp sóng vai với nữ nhân thế này chưa bao giờ có.

Dáng vẻ sợ muốn chết còn tỏ vẻ bình tĩnh này, so với nữ nhân khóc trời

khóc đất càng chọc người thương hơn.