Hệ Thống Sủng Phi
Chương 39 :
Ngày đăng: 09:25 19/04/20
Cây cỏ xanh tốt, hoa tươi nở rộ, thiếu hoa tươi tô điểm, trong Chiêu Dương
Cung chỉ còn một màu xanh ngắt, cũng may Hoàng Hậu yêu thích loại màu
sắc này nên Chiêu Dương Cung muôn hồng nghìn tía nay trở thành thế này.
Kim Chi cúi đầu, cài một cái trâm phượng cho Hoàng Hậu, người phụ nữ trong
gương chải phượng kế, ước chừng hơn hai mươi tuổi, môi hồng hơi nhếch
lên.
“Hoàng Thượng đã trở về?” Hoàng Hậu nhìn chính mình trong gương, tay phải khẽ
vuốt má, cẩn thận soi cả hai bên, chỉnh lại vị trí cây trâm một chút,
nét mặt đoan trang.
“Vâng, nghe nói Hoàng Thượng đi chưa tới hai ngày đã trở về…” Kim Chi muốn nói lại thôi.
Hoàng hậu buông lược trong tay xuống, “Sao vậy? Hoàng Thượng gặp chuyện gì à?”
“Nghe nói… khi trở về, trong lòng Hoàng Thượng còn ôm một cô nương…” Kim Chi
dừng một chút rồi nói tiếp: “Tiểu Châu Tử trong cung nói, cô nương kia
nhìn giống như Yến Lương Nghi.”
Hoàng Hậu khẽ hừ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh, ngày ấy…
người Hoàng Thượng nhớ mãi không quên chính là Yến Lương Nghi này… Chẳng trách, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, nàng đã cảm thấy không vừa mắt. Hừ, Hoàng Thượng cùng Yến Lương Nghi cũng ân ái quá nhỉ, có điều không biết… Yến Lương Nghi được Hoàng Thượng sủng ái còn có thể sống trong cung bao lâu.
Kim Chi dường như nhìn ra sự bất mãn của Hoàng Hậu, nàng nói tiếp: “Có điều nô tỳ hỏi thăm được hình như Yến Lương Nghi bị thương ở bãi săn, nay
đang nguy hiểm tính mạng, ngay cả Vương Thái Y cũng nói không còn đường
cứu chữa.”
“Không cứu được? Vậy Hoàng Thượng chẳng phải đau lòng chết? Nói không chừng
trong cung lại ít đi một muội muội, trong lòng bản cung cũng vô cùng khó chịu, có điều ba tháng này bản cung không thể ra khỏi Chiêu Dương Cung, chỉ sợ không cách nào đi thăm một người sắp chết, Kim Chi, ngươi nói
xem có đúng không?”
Hoàng Hậu che miệng cười, còn nói là đối thủ không lớn không nhỏ, không ngờ
Yến Lương Nghi này đúng là đoản mệnh. Phúc phận ngắn thế kia… dù được
Hoàng Thượng thật lòng yêu thương thì sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn
không có mạng để nhận?
Trong cung này, sống lâu mới được xem là người thắng.
Giống như cây cỏ xanh trong cung này, quanh năm tươi tốt không úa, dù không
có tư chất để kiêu ngạo nhưng bốn mùa trường tồn, mà những đóa hoa kiều
Tôn Trường Trạch kìm chế bản thân run run, từ trong hòm thuốc lấy ra một
cuộn da dê, trong đó là một loạt kim châm to nhỏ không cùng kích thước,
kim châm đâm huyệt là y thuật truyền thừa từ xưa đến nay, thân ở Thái Y
Viện, tuy thời gian còn ít nhưng hắn cũng biết,
Hắn liếc mắt nhìn cô gái trên giường, sắc mặt tái nhợt vẫn không khó nhìn
ra là một mỹ nhân, bất kể là ngũ quan tinh xảo hay đường nét gương mặt
đều thuộc loại tốt nhất, khó trách Hoàng Thượng sẽ nổi giận như thế…
Nếu là hắn có một phu nhân xinh đẹp thế này cũng sẽ chiều chuộng vô cùng,
nâng niu như đồ dễ vỡ. Chỉ tiếc vị Yến Lương Nghi này đắc tội người
không nên đắc tội, lớn nhất hậu cung ngoài Hoàng Hậu nương nương còn ai
được nữa, ai mà bị Hoàng Hậu nương nương ghen ghét sợ rằng khó tránh
khỏi kết cục bi thảm.
Mũi tên trên người Yến An Quân đã được rút ra, cũng được thay một bộ áo lót màu trắng, lúc này nàng lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch
khiến người ta thương tiếc. Thiệu Tuyên Đế khom người xoa gương mặt
nàng, rất nóng, giống như hỏa thiêu, từng chút một cháy vào lòng hắn.
Yến Lương Nghi, trước nay khác biệt, trong cung này cũng chỉ có Yến Lương Nghi…
Hắn đột nhiên nhớ tới câu nói Yến Lương Nghi nói trong lần đầu tiên thị
tẩm, trước kia hắn chỉ coi là vui đùa nên không để trong lòng, nay cẩn
thận nghĩ lại mới đột nhiên hiểu ra —
“Hoàng Thượng, thật ra, ta… không muốn thăng vị. Nếu Hoàng Thượng thích ta, dù ta chỉ là một Tiểu Chủ ngài cũng nhớ ta trong lòng. Còn nếu Hoàng
Thượng không thích ta, lời nói vọng ngôn, dù có vị phần cao đến Hoàng
Quý Phi, thậm chí hơn nữa thì cũng ích gì!”
“Năm đó chỉ nghĩ, nếu phải gả cho một người, nhất định phải tìm người thật
lòng yêu ta, ta cũng sẽ yêu hắn hơn cả sinh mệnh của mình, sau này chúng ta sẽ bên nhau đến già, dù chỉ có cơm rau dưa cũng vui vẻ chịu đựng.
Nhưng nay…”
Hơn cả sinh mệnh… Vui vẻ chịu đựng…
“Nay, trẫm bằng lòng hứa với nàng.” Thiệu Tuyên Đế hôn một cái lên trán nàng, “Cho nên, trẫm lệnh cho nàng, phải sớm khỏe mạnh đứng lên.”
Tôn Trường Trạch thấy vậy, kim trong tay hơi run, hắn nuốt nước miếng một lần: “Hoàng Thượng, có thể thi châm rồi.”