Hệ Thống Sủng Phi
Chương 45 :
Ngày đăng: 09:25 19/04/20
Đèn tường cửu long trong Dưỡng Tâm Điện bập bùng cháy, giữa không trung bốc lên vài hạt tro bụi, Thiệu Tuyên Đế hơi dừng tay rồi chấm nghiên mực
được An Đức Lễ mài sẵn, viết lên sổ con của Lô Quảng Tu một chữ “chuẩn”. Nội dung của quyển tấu chương này nói đến cũng khéo, quả nhiên là buồn
ngủ đưa gối đầu, lần này Lô Quảng Tu hẳn là sợ thật rôi.
Lần này có thể làm cho Lô Quảng Tu giao ra binh quyền cáo ốm ở nhà? Xem ra
Lô Quảng Tu này cũng biết thương con, không biết hắn có thể thương đến
mức độ nào.
Cảm giác nắm trong tay con cưng của người ta quả không tệ. Thiệu Tuyên Đế
lười biếng dựa trên long ỷ, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh, những
người này dám to gan mưu hại nữ nhân của hắn, hắn nhất định sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào, về phần Hoàng Hậu… Hừ!
“Hoàng Thượng, Bảo Phi nương nương đến.” An Đức Lễ khom người đi đến trước mặt Thiệu Tuyên Đế, nhẹ giọng nói. Hắn biết rất rõ địa vị của Bảo Phi nương nương trong lòng Hoàng Thượng, từ Yến Lương Nghi lên tới Bảo Phi có thể coi như một bước lên trời, dù giữa lúc đó có nhiều chuyện xảy ra nhưng
vinh sủng trong đó có thể thấy được bằng mắt…
Thiệu Tuyên Đế thay đổi biểu cảm, trong ánh mắt thấp thoáng ý cười: “Còn
không mau đón vào cho trẫm.” Hắn đứng lên đi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện,
bước đi lơ đãng nhanh hơn bình thường rất nhiều. An Đức Lễ theo phía sau chạy nhanh hai bước, trong lòng bất đắc dĩ, quả nhiên vẫn là danh tiếng của Bảo Phi nương nương dùng tốt, hiện tại Hoàng Thượng quả thực thành
thê nô tiêu chuẩn, cứ tiếp tục như vậy có được không đây?
Ngoài điện, Yến An Quân mặc một bộ váy nhạt màu đứng tại chỗ, Thiệu Tuyên Đế
giữ chặt tay nàng kéo vào lòng, gương mặt lạnh như băng đã dịu đi từ lúc nào: “Có lạnh không?”
“Thần thiếp không lạnh.” Yến An Quân cười híp mắt.
“Sao không đi vào? Hay là đám nô tài này không cho nàng vào?” Thiệu Tuyên Đế ôm người trong lòng, mắt lạnh đảo qua mấy tên nội thị ngoài điện. Vài
công công mềm nhũn chân quỳ xuống, nằm rạp dưới đất không dám nói một
lời, sắc mặt Thiệu Tuyên Đế càng lạnh.
Yến An Quân dùng bàn tay nhỏ bé kéo bàn tay to của hắn, ôm trong lòng bàn
tay: “Hoàng thượng đừng trách bọn họ, thần thiếp bằng lòng ở đây chờ
Hoàng Thượng, như vậy có vẻ như thần thiếp rất quan tâm đến Hoàng
Thượng, đúng không?”
hậu cung sẽ có thêm bé trai bé gái.” “Bé trai bé gái” này tuyệt đối sẽ
không phải do người khác sinh, phải là nàng! Nàng uống thuốc kia, phản
ứng mỗi ngày đều tương tự với ghi chép, hiện tại chắc chắn đã có thai.
Nay nàng đã không còn là Hoàng Hậu lúc trước, tuyệt đối sẽ không trúng kế
của bất cứ kẻ nào, phải sinh đứa bé này. Hoàng Hậu ngồi trên ghế, tay
trong tay áo đặt lên bụng, ngẩng cao đầu. Thái Tử của bản cung, bản cung chờ con chào đời.
“Ừ, nói cũng đúng, hoàng cung gần đây ít có con nối dõi được sinh ra, phần
lớn đều chết từ trong bụng mẹ, đối với vấn đề này Hoàng Hậu ngươi phải
quan tâm hơn, hoàn thành trách nhiệm chưởng quản phượng ấn.” Thái Hậu
hời hợt nói.
Đối với tình hình con nối dõi của Hoàng Thượng bà không quan tâm, chết
trong bụng hay ba tuổi thì chết bà chỉ cảm thấy càng thích thú, con của
Thiệu Tuyên Đế bà không thích đứa nào hết, một đứa cũng không. Bà chỉ
muốn chế nhạo Hoàng Hậu chút thôi, thân là Hoàng Hậu, sớm mất sự sủng ái của Hoàng Thượng còn đến giờ chưa có con, đúng là buồn cười.
Nghe hai chữ “phượng ấn”, Hoàng Hậu lại mảy may không kích động, nàng nhìn
Từ Phúc Thái Hậu, bỗng cười nhạt: “Mẫu hậu nhớ nhầm à? Phượng ấn của
thần thiếp đã bị Hoàng Thượng thu đi từ lâu rồi, nay đang trong tay Dung Phi kìa, Thái Hậu có muốn thần thiếp thông truyền lời của ngài cho Dung Phi muội muội không?”
Nói đến đây, Hoàng Hậu bỗng trở nên bình thản: “Nếu mẫu hậu không còn
chuyện gì nữa, thần thiếp về Chiêu Dương Cung trước, Hoàng Thượng muốn
thần thiếp lễ phật ba tháng, thần thiếp không thể làm như gió thoảng qua tai.”
“Vậy Hoàng Hậu về trước đi.” Thái Hậu gật đầu nói. Bà thật sự đã quên phượng ấn của Hoàng Hậu đang ở chỗ Dung Phi, xem ra là lúc gọi Dung Phi tới
đây mấy lần. Hoàng Hậu đi rồi, Thái Hậu duỗi mình nằm trên ghế, tháo bảo vệ móng trên ngón út xuống, bảo vệ móng bằng vàng ròng khắc hoa tinh
xảo vô cùng, bà yêu thích không buông tay, trong lòng lại cân nhắc một
chuyện khác, “Bảo Phi này cũng có bản lĩnh đấy, chỉ tiếc cho Cố Cẩm của
ai gia.”