Hệ Thống Sủng Phi
Chương 46 :
Ngày đăng: 09:25 19/04/20
Dưỡng Tâm Điện thật sự lớn hơn Tú Ngọc Cung nhiều, dù chỉ ở
trong nội thất của Dưỡng Tâm Điện cũng rộng hơn chủ điện bình thường
khác, Yến An Quân vẫy vẫy cánh tay nhức mỏi từ ban ngày, sung sướng duỗi thắt lưng, sau đó cởi nốt lớp sa mỏng cuối cùng. Mắt cá chân nàng đeo
một món trang sức bằng vàng hình tròn, khiến đôi chân ngọc càng có vẻ
thon thả.
Khi mũi chân chạm vào mặt nước, nước gợn lăn tăn.
Phía sau im ắng không hề có tiếng bước chân, nhưng
một đôi tay xuất hiện giữa không trung lại che lên ngực nàng, Yến An
Quân giật mình, trong lúc hoảng hốt cảm thấy hai tay này hơi quen thuộc, nàng cầm nó lên đến miệng cắn một cái, “Hoàng Thượng, thần thiếp còn
muốn tắm rửa mà.”
Hơi thở của Thiệu Tuyên Đế lập tức dồn dập, đôi môi
ấm áp cắn cổ nàng, miệng thì thào: “Bảo Nhi của trẫm ~”. Vừa dứt lời,
Thiệu Tuyên Đế dùng một tay bế nàng lên. May mà hắn còn có lý trí, cẩn
thận tránh vết thương trên lưng Yến An Quân, cơ thể hai người dính sát
vào nhau, trượt vào trong nước.
“Vì sao Hoàng Thượng gọi thần thiếp là Bảo Nhi?”
Tiểu mỹ nhân nghịch ngợm trườn đi trong nước, da thịt mềm mại trong tay
nháy mắt đi xa. Trong mắt Thiệu Tuyên Đế bốc lên một đám lửa, yết hầu
giật giật, giơ tay muốn ôm thắt lưng Yến An Quân kéo về, “Bảo Phi không
phải Bảo Nhi thì là gì?”
Hắn miệng vừa đáp lại vừa tỉ mẩn liếm hôn ngực nàng, cảm thấy hai quả đỏ trên ngực Bảo Phi no đủ mượt mà, hắn dùng sức siết
chặt đường cong đầy đặn của nàng.
“Thì ra là thế…” Yến An Quân đếm trên đầu ngón tay:
“Vậy Dung Phi chẳng phải là Dung Nhi? Thục Phi chẳng phải là Thục Nhi?
Tĩnh Phi chẳng phải là Tĩnh Nhi? Nhàn Phi sẽ thành Nhàn Nhi rồi?…”
Hắn thói xấu cắn một cái, tiểu mỹ nhân trong lòng
hét lên một tiếng hết hồn, vỗ đầy nước lên người hắn, ấm ức nói: “Hoàng
Thượng vì sao luôn… Luôn thích cắn người vậy chứ!”
“Bảo Nhi rất mê người, trẫm hiện tại càng ngày càng
không kìm nén được.” Người này vùi đầu trước ngực nàng, giống như một
con trâu chỉ biết dùng sừng húc người ta, còn dùng rất nhiều sức nữa.
Hai tay Yến An Quân đặt trên vai hắn, cảm thấy đánh
giá trước kia xem trên chương trình thế giới động vật có vẻ không chính
xác — Triệu Trung Tường nói “mùa xuân đến là mùa động dục của động vật”, nhưng hiện giờ rõ ràng đã qua mùa xuân lâu rồi, vì sao loài động vật
hình thể lớn này còn mãnh liệt như trúng xuân dược thế này?!
Loại chửi thầm này An Đức Lễ đương nhiên không dám
nói ra, chỉ dám âm thầm nhỏ lệ trong lòng, lặng lẽ khom người nói: “Có
nô tài.” Những lời này hắn nói đã hơn mười năm, mỗi một lần nói là một
cảm nhận khác nhau…
Ví dụ như lần này —
“Lau người cho trẫm.” Hoàng Thượng hơi mím môi thản nhiên nói.
Cái gì? An Đức Lễ mở to hai mắt, nuốt nước bọt ực
một tiếng: “Vâng…” Những thứ này không phải đều là công việc của cung nữ sao? Bảo thái giám tổng quản như hắn làm gì?! Hoàng Thượng, ngài gọi
nhầm người phải không!
Rồi sau đó hắn nhìn thấy Hoàng Thượng vẻ mặt dịu
dàng đặt Bảo Phi nương nương lên giường, vẻ mặt dịu dàng hôn lên trán
Bảo Phi nương nương, vẻ mặt dịu dàng cười khẽ một tiếng, sau đó vẻ mặt…
lạnh lẽo nhìn hắn, “Nhanh tay lên.”
“Vâng.” An Đức Lễ vội vàng buông phất trần, cầm khăn tắm ở bên cẩn thận lau người cho Hoàng Thượng, hắn vừa lau vừa rối rắm: Hoàng Thượng ngài ngay cả tắm rửa cũng không muốn dùng cung nữ … Ngài,
ngài đây đang muốn thủ thân như ngọc cho Bảo Phi nương nương sao… Bảo
Phi nương nương, nô tài tuy không phải nữ nhân, nhưng nô tài cũng không
phải nam nhân, ngài thật sự yên tâm thế sao?
Khi lau đến lòng bàn chân, An Đức Lễ bị Vạn Tuế Gia
nhà đuổi ra khỏi nội thất Dưỡng Tâm Điện. Lộc Nhi tò mò nhìn hắn hai cái rồi tiếp tục ngáp ngắn ngáp dài gác đêm.
Trong phòng ánh lửa lắc lư, Thiệu Tuyên Đế lau sạch
sẽ cho nữ nhân trên giường, vết thương sau lưng khôi phục rất nhanh, đã
đóng vảy, hắn lấy từ ngăn tủ ra một chiếc bình sứ nhỏ màu trắng, cởi nút lọ, một mùi thuốc mỡ thơm ngát toả khắp đầu ngón tay.
Hắn thật cẩn thận bôi theo miệng vết thương, giống
như đang đối đãi với trân bảo khắp thiên hạ, vết đóng vảy không ngừng bị vuốt phẳng dưới ngón tay hắn. Thuốc cao này rất hiếm có, vì Yến An Quân bị trúng tên nên mới chuẩn bị, Thiệu Tuyên Đế ở phía sau lưng nàng làm
việc cực kỳ chăm chú.
Yến An Quân ngủ không yên, mắt díp chặt, tầm nhìn mông lung: “… Hoàng Thượng?”
Thiệu Tuyên Đế nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, “Trẫm lên nằm ngay đây, lên ngủ cùng nàng nhé.”
Người ngủ trên giường rất lâu không đáp lại, Thiệu
Tuyên Đế ngẩn ra nhìn lên, thấy Bảo Nhi kiều mỵ nhà mình đã nhắm chặt
hai mắt ngủ say sưa, nhìn rất đáng yêu.