Hệ Thống Sủng Phi
Chương 48 :
Ngày đăng: 09:25 19/04/20
Trong Dưỡng Tâm Điện, An Đức Lễ không dấu được nụ cười trên
khoé môi, từ khi Bảo Phi nương nương vào ở trong Dưỡng Tâm Điện, tâm
trạng của Hoàng Thượng không có một ngày không tốt, ngài xem đức hạnh
bây giờ của Hoàng Thượng này… Bình thường phê duyệt tấu chương làm gì có chuyện đang yên đang lành lại cười ra tiếng, nhìn vẻ mặt say sưa kia
không biết đang nghĩ đến cái gì nữa…
Khụ, thân là công công phải làm gương tốt, lúc này không thể cười ra tiếng.
Thiệu Tuyên Đế ra vẻ đứng đắn xử lý chính vụ, lúc
này là giữa trưa, thời tiết hè thu hết sức nóng bức mà trong Dưỡng Tâm
Điện lại không hề cảm thấy nóng, hắn im lặng cầm chén trà uống một ngụm, ra vẻ vô tình liếc về phía cửa đại điện, “Bảo Phi vì sao còn chưa trở
về.”
Trong mắt An Đức Lễ dạt dào ý cười, khom người nói:
“Thưa Hoàng Thượng, sáng nay Bảo Phi nương nương nói có chuyện muốn làm, ra khỏi điện từ rất sớm, có lẽ một lát nữa sẽ trở về.”
Thiệu Tuyên Đế nhíu mày: “Không có ai theo hầu à?”
“Có, có ạ, Tiểu Lương Tử cùng Hỉ Trụ đi theo ạ,
trong cung không có nơi nào bọn họ không biết, nhất định có thể chăm sóc tốt Bảo Phi nương nương.” An Đức Lễ vội vàng cung kính cúi đầu nói, từ
sau khi có Bảo Phi nương nương, Hoàng Thượng quả thật ngày càng giống ma ma của Hoàng Tử (nói thẳng ra là vú em đấy!).
“Trẫm đi xem sao.” Chỉ cần nghĩ đến Bảo Nhi nhà mình ở bên cạnh hai thái giám cả ngày, Thiệu Tuyên Đế sẽ ngồi không yên, cảm thấy trong lòng cực kỳ không muốn. Trong hậu cung nhiều nữ nhân thế
này, chỉ cần người nào đó nảy lòng ghen tị tính kế ngáng chân, Bảo Nhi
bị đụng chạm, cuối cùng người đau lòng vẫn là hắn.
“Vâng ạ.”
An Đức Lễ có thể trở thành đệ nhất công công trước
mặt Hoàng Thượng không chỉ dựa vào may mắn, An Đức Lễ từ nhỏ đã thông
minh, lần này dọc đường bắt vài tiểu thái giám hỏi thăm là có thể chỉ
bảy, tám phần đường cho Thiệu Tuyên Đế, một chủ một phó thần tốc di
chuyển về phía Ngự Thiện Phòng.
Ngoại trừ ngự trù, cung nữ, nội thị còn có hai cung
phi trắc nhất phẩm, một người mặc váy lụa mỏng màu lam nổi bật màu da
trắng như tranh vẽ, một người khác thì mang vàng mang bạc đẹp đẽ quý
giá, hai người này nhìn nhau, đều cười cười.
Thiệu Tuyên Đế nhanh chóng lướt qua Dung Phi, thẳng
tắp đi về phía Ngự Thiện Phòng, có điều còn chưa tới cửa bỗng thấy một
người toàn thân đen thui lao ra, Thiệu Tuyên Đế nhận ra người kia, lập
tức ôm vào lòng.
Long bào bị nhiễm tro bụi màu xám.
Thiệu Tuyên Đế nhìn nha đầu đen thui trước mắt,
trong lòng buồn cười cực kỳ lại không nhịn được gấp giọng hỏi: “Bảo Nhi
làm sao thế này? Trên người có chỗ nào đau không?”
“Thần thiếp không bị thương, chỉ vừa mới không cẩn
thận làm cháy nồi…” Yến An Quân có chút ngượng ngùng, “A, không phải!
Sao Hoàng Thượng lại ở đây?”
Thiệu Tuyên Đế nghe nàng không sao mới yên lòng,
nhưng ngay sau khi nghe được nguyên nhân lại phì cười, hắn khẽ cắn vành
tai của nàng, “Chỉ nàng là gây chuyện giỏi nhất, làm thế nào mà làm nổ
Ngự Thiện Phòng của trẫm được thế này?”
“Còn không vì làm điểm tâm cho Hoàng Thượng đấy
thôi.” Yến An Quân lườm yêu hắn một cái, khiến trái tim hắn đập loạn
nhịp, ôm nữ nhân trong lòng không buông tay.
“Thì ra là làm điểm tâm cho trẫm? Xem ra trẫm có lộc ăn rồi, lần này phải cẩn thận nếm thử xem sao.”
“Hoàng Thượng, nổ cả bếp rồi ngài còn muốn ăn…”
“Chỉ cần là Bảo Nhi làm trẫm đều thích ăn.” Đế vương không biết nói lời ngon ngọt nhất thiên hạ nay miệng như bôi mật, Yến
An Quân cười tủm tỉm hôn hắn một cái, “Xét thấy Tuyên Nhi biểu hiện tốt, thần thiếp sẽ làm cho Hoàng Thượng một phần.”
Tuyên Nhi… Thiệu Tuyên Đế hiếm khi nào nhăn nhó mặt mày.
Thấy Thiệu Tuyên Đế cùng Bảo Phi vừa đấu võ mồm với
mình quấn lấy nhau ở kia, Dung Phi cầm hộp thức ăn xoay người, tay đặt
mạnh lên tay cung nữ bên cạnh, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi.