Hệ Thống Sủng Phi

Chương 49 :

Ngày đăng: 09:25 19/04/20


Người xưa có câu “dữ tử thành thuyết*“, hắn không ngờ

nổi chuyện như thế sẽ xảy đến với mình. Thậm chí hắn từng nghĩ… nếu đời

này chưa từng gặp gỡ Bảo Nhi, hắn sẽ thế nào? Đại khái sẽ tuyệt đối

không giống hiện tại, toàn thân tràn ngập sức mạnh trong nháy mắt.



*Một câu trong bài thơ Kích Cổ 4 của Khổng Tử:



Tử sinh khiết thoát,



Dữ tử thành thuyết.



Chấp tử chi thủ,



Dữ tử giai lão.



Dịch nghĩa: Chết sống hay xa cách,



Đã cùng nàng thành lời thề ước.



Ta nắm tay nàng,



(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.



Thiệu Tuyên Đế dựa trên cột lim bên cạnh Bảo

Phi, nhìn nàng đổ mồ hôi trên thái dương vì bếp lò ấm áp, hắn vươn tay

cầm lọn tóc ẩm vào lòng bàn tay, cảm thấy hai người như vợ chồng bình

thường. Thiệu Tuyên Đế đứng thẳng sống lưng, kéo eo nàng tới gần mình,

đột nhiên cười nói: “Lúc này nàng yên lặng nhỉ.”



Yến An Quân tay giơ cái thìa, nghiêm trang nói: “Thật ra là vì vừa rồi làm cháy nồi nên hơi ngượng đấy.”



Thiệu Tuyên Đế bật cười, lấy cái thìa của nàng đặt

sang một bên, An Đức Lễ cực nhanh mắt đưa tới một cái khăn, Thiệu Tuyên

Đế nhận lấy lau mồ hôi trên trán cho nàng, “Còn nhiều thời gian, không

vội ngay lúc này. Còn lại giao cho ngự trù là được rồi.”



Yến An Quân làm điểm tâm cháy cả nồi, vì thế không

dám làm điểm tâm nữa mà làm chút đồ ăn nhẹ, tay nghề ngự trù thiên về

cầu kỳ tinh tế, còn một mình Yến An Quân sức lực hữu hạn, không để ý nổi nhiều thứ như thế, chỉ xào một đĩa rau lành vị, ngược lại có phần đặc

sắc so với ngự trù.



Thiệu Tuyên Đế không phải lần đầu tiên ăn đồ ăn Yến

An Quân làm, nhưng mỗi lần đều cảm thấy khác lạ. Nữ nhân hậu cung đôi

khi cũng đưa tới cho hắn mấy món cháo thanh đạm, nhưng ăn đi ăn lại vẫn

là hương vị của Ngự Thiện Phòng, nghìn lần như một. Thiệu Tuyên Đế đương nhiên không cho rằng những món ăn đó do chính tay các nàng làm. Giống
hơi nheo mắt lại, vẻ nhu hoà trên mặt cũng phai nhạt vài phần, Bảo Phi

này quả là xinh đẹp, nhìn từ xa đã thấy hơn bà năm đó rất nhiều, thậm

chí dung mạo này đủ để đè bẹp tất cả cung phi trong hậu cung…



Từ Phúc Thái Hậu thầm khinh miệt trong lòng, chỉ là

một ả dụ dỗ mà thôi. Bà cũng thật là, cần gì tự so với Bảo Phi, chẳng

phải tự hạ giá trị của mình hay sao, Tiên Đế hẳn cũng không thích dung

mạo thế kia mà thích giai nhân như nước như bà năm đó hơn. Hoàng Đế hiện nay tính tình cổ quái thì thôi, ngay cả thẩm mỹ cũng không bằng Tiên

Đế.



Từ Phúc Thái Hậu không có thiện cảm gì với hai người vừa vào cửa, khi hai người ngồi xuống, rốt cuộc bà không nhịn được nữa… Bảo Phi cũng dám ngồi bên cạnh Hoàng Thượng?



Đây là Hoàng Thượng cho phép?



Nhìn một lúc lâu, từ vẻ mặt Thiệu Tuyên Đế hoàn toàn không nhìn ra cái gì, Từ Phúc Thái Hậu đành chuyển mục tiêu tới Bảo Phi.



“Bảo Phi à, thân mình ngươi còn chưa khoẻ hẳn, sợ

không hầu hạ Hoàng Thượng được, theo ta thấy, Thần Hữu Cung cũng sắp sửa sang xong, hai ngày tới Bảo Phi hãy chuyển tới ở đi, đứng đầu một cung

mà không có một cung điện là không nói nổi.” Thái Hậu vòng vo xoay

chuyển cái nhẫn, vẻ mặt hài hoà, có vẻ như thật sự lo lắng cho Yến An

Quân.



Có điều ý trong lời nói này làm gì có chuyện Yến An Quân không hiểu?



Rõ ràng muốn Yến An Quân đừng cả ngày bám lấy Hoàng

Thượng, mau mau dọn dẹp rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, đỡ cho các phi tử khác

không có cơ hội nhìn thấy Hoàng Thượng.



Có điều Yến An Quân dễ đuổi vậy sao? Thái Hậu cùng

Thiệu Tuyên Đế quan hệ nội bộ vốn không hợp, nàng hoàn toàn không cần

kiêng nể nhiều, chỉ cần kiên định đứng bên Thiệu Tuyên Đế là được rồi.



Nàng kéo cánh tay phải của Thiệu Tuyên Đế, nắm bàn

tay hắn giữa hai tay, một bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt trên mu bàn tay,

một cái khác ở trong lòng bàn tay, trái tim Thiệu Tuyên Đế rung động,

thân mình cũng để gần vào Yến An Quân hơn một ít, nhất thời một hương

thơm bay đến, vẻ mắt hắn bừng sáng.



“Lời Thái Hậu nói thần thiếp cũng hiểu, có điều Hoàng Thượng…”



“Là trẫm muốn Bảo Phi ở tại Dưỡng Tâm Điện, nếu mẫu

hậu có ý kiến gì về chuyện này cứ nói trực tiếp với nhi tử.” Thiệu Tuyên Đế ôm eo Yến An Quân, ánh mắt nhìn về phía Từ Phúc Thái Hậu mang theo

một tia lạnh, thoáng cái liền qua.