Hệ Thống Sủng Phi

Chương 53 :

Ngày đăng: 09:25 19/04/20


“Chủ tử, chủ tử…”



Lộc Nhi vốn đứng bên cạnh Yến An Quân, khi Yến An Quân bị người ta đụng

xuống nước nàng nhanh chóng phản ứng vươn tay ra, nhưng nàng không bắt

được ống tay áo, Lộc Nhi trong lúc hoảng hốt suýt chút nữa khóc ra,

“Người đâu, chủ tử rơi xuống nước… Mau tới cứu chủ tử…”



Có điều âm thanh này hiển nhiên không có sức chấn động bằng giọng nói của

Thục Phi, chỉ thấy Thục Phi vẻ mặt hoảng sợ nhìn mặt hồ, quay phắt lại

hô lớn: “Người đâu! Đại Hoàng Tử ngã xuống nước! Nếu Đại Hoàng Tử có

chuyện gì bản cung sẽ hỏi tội các ngươi!”



Trong mắt Thục Phi hiện lên tia sáng lạnh, Đại Hoàng Tử của nàng nhiều lần bị người ám hại, thật sự không coi nàng là cung phi trắc nhất phẩm hay

sao? Đám tiện nhân này, Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!



Sau khi bị đẩy vào trong nước, Yến An Quân lạnh đến rùng mình. Ở trong hồ

nước không thể so với trên bờ, dòng nước lạnh như băng chảy vào trong

quần áo, hai tay nàng vung về phía trước rẽ nước. Nhưng lúc này, một đôi tay nhỏ cầm chặt lấy thắt lưng tơ lụa của nàng, kéo nàng xuống một

đoạn. Yến An Quân ngạc nhiên nhìn xuống, thấy tay Đại Hoàng Tử đang nắm

chặt tơ lụa bên hông nàng, bị uống rất nhiều nước.



Yến An Quân không chút suy nghĩ ôm hắn vào lòng, dùng sức mình kéo hắn cùng bơi lên.



Mặc kệ Đại Hoàng Tử là con ai, dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ.



Sống trong cung vốn không dễ dàng, hắn lại nhỏ như vậy, nếu lúc này không

cứu, Yến An Quân rất có lỗi với lương tâm của mình… Có lẽ nàng thật sự

không phải một cung phi đủ tư cách cung đấu.



Đứng từ trên không nhìn rõ, rơi xuống nước rồi mới cảm giác được mạch nước

ngầm cuồn cuộn, Yến An Quân khẽ cắn môi, thừa dịp còn một hơi cuối cùng

cố gắng đẩy Đại Hoàng Tử lên bờ.



Mọi người trên bờ chỉ thấy hai bóng người đột nhiên xuất hiện ở một chỗ khác ven bờ, chưa rõ là ai.



Lộc Nhi cuống quít chạy tới, thấy là chủ tử là nhà mình, đang định hô một

tiếng chủ tử lại hoảng sợ phát hiện chủ tử chỉ đẩy Đại Hoàng Tử lên bờ,

bản thân lại chậm rãi trượt xuống.



“Đại Hoàng Tử…”



Thục Phi cũng thấy Đại Hoàng Tử được Bảo Phi đẩy lên, vội vàng chạy tới ôm


Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở Lâm Phong Hồ đều nhìn về phía kia, ánh

mắt Thiệu Tuyên Đế cũng thản nhiên đảo qua, rồi đồng tử co mạnh lại, hắn chậm rãi mở bàn tay đang ôm thắt lưng Bảo Phi ra, trong lòng bàn tay

đầy máu, là máu của Bảo Nhi… Thân mình Thiệu Tuyên Đế hơi lảo đảo, khàn

giọng mở miệng nói: “Chủ tử nhà ngươi, nguyệt sự thường vào ngày bao

nhiêu…”



“Là… là mùng năm hàng tháng.” Lộc Nhi bỗng nhiên đỏ hốc mắt, “Có phải chủ tử…”



Mùng năm hàng tháng… Mà hôm nay đã là mùng bảy, hôm nay là mùng bảy!



Thiệu Tuyên Đế nhắm mắt lại, khi mở ra đã bình tĩnh lại. Viền mắt hắn đỏ

hồng, thản nhiên nhìn về phía cung phi ở đây, ngữ khí bình bình lại mang một tia hận ý: “Các ngươi, toàn bộ trở về đóng cửa cho trẫm, cấm túc

suy nghĩ lỗi lầm.”



Dứt lời, hắn ôm người trong lòng bước ra khỏi tầm mắt chúng nhân, Lộc Nhi lau nước mắt, cũng chạy vội theo.



Chủ tử như vậy… Có phải đã mất một cái đứa trẻ hay không…



“Hoàng Thượng…” An Đức Lễ nghênh tiếp trợn mắt há mồm nhìn Thiệu Tuyên Đế ôm

Bảo Phi nương nương vào Dưỡng Tâm Điện, Thiệu Tuyên Đế vừa vào trong

điện liền trực tiếp sai ảnh vệ của Dưỡng Tâm Điện: “Bắt Vương Như Bách

đến cho trẫm, nếu trong một nén nhang còn chưa quay lại, mang đầu về

gặp!”



“Vâng.” Ảnh vệ lắc mình biến mất trong điện.



Thiệu Tuyên Đế nhận lấy khăn bông An Đức Lễ đưa đến, cẩn thận đặt người trong lòng lên giường, An Đức Lễ nhẹ chân ra khỏi cửa điện.



Ngón tay Thiệu Tuyên Đế mơn trớn gương mặt tái nhợt của Yến An Quân, gần như toàn thân đều đang run rẩy. Nếu không vì cứu con của hắn, nàng sao có

thể ở dưới nước lâu như thế… Thậm chí ngay cả đứa trẻ bọn họ chờ mong đã lâu cũng… Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Thiệu Tuyên Đế không khỏi đau

đớn, cho dù con của Thục Phi không còn hắn cũng không muốn Bảo Nhi gặp

chuyện không may…



Đứa trẻ này hắn chờ mong đã lâu!



Bàn tay Thiệu Tuyên Đế chậm rãi đặt lên bụng nữ nhân, cảm nhận được hơi

lạnh từ trên truyền đến, trong mắt hắn hiện lên vẻ dịu dàng yêu chiều,

hắn hôn đôi môi anh đào của nàng, “Bảo Nhi, đều là lỗi của trẫm, đừng

sợ, trẫm sẽ khiến những kẻ đó phải trả giá đắt…”