Hệ Thống Sủng Phi

Chương 58 :

Ngày đăng: 09:25 19/04/20


Trong Tố Tâm Điện, Từ Phúc Thái Hậu ngồi ngay ngắn trên ghế chính, vẻ mặt có

chút khó lường, bà cau mày tự cảm thấy đã khám phá ra một bí mật lớn:

“Chuyện này ngươi tận mắt nhìn thấy?”



Phía dưới là một cô gái xuân xanh mười sáu đang quỳ, mặt hoa da phấn, chính

là Cố Cẩm. Có điều lúc này nàng mặc một bộ váy áo đơn giản màu lam hơi

tương tự với Bảo Phi hay mặc, ánh mắt dạt dào xấu hổ. Nàng không có

gương mặt xinh đẹp như Bảo Phi, vậy mà học được vài ba phần phong cách

của Bảo Phi.



“Tỳ thiếp thật sự tận mắt nhìn thấy…” Cố Cẩm ngập ngừng, cuối cùng không

nói ra câu tiếp theo. Trước kia nàng từng nghe phụ thân nói về những

chuyện bí ẩn trong hoàng cung, lần trước hắc y nhân đột nhiêm xuất hiện ở Lâm Phong Hồ, im hơi lặng tiếng cứu được Bảo Phi rất có khả năng là lực lượng nào đó của hoàng cung, nay xem ra… Thái Hậu biết rất rõ lai lịch

của hắc y nhân này. Nói vậy, bí mật này hiện nay nàng chưa có tư cách

được biết.



Cố Cẩm cúi gục đầu, trong mắt hiện lên một tia lửa, một ngày nào đó nàng

sẽ biết, sự thông minh, sự nguỵ trang của nàng không phải chưa từng bị

ai khám phá sao? Bảo Phi chỉ là phi tử hơi được sủng ái thôi, Dung Phi

được Hoàng Thượng sủng nhiều năm như vậy không phải gần đây cũng thất

sủng đấy thôi? Hiện nay ngay cả Từ Phúc Thái Hậu cũng đứng về phía nàng, tuy nàng muốn được Hoàng Thượng chú ý, nhưng càng muốn có được quyền

lợi trong cung.



Nam nhân vĩ đại trên đời đều khó chinh phục, bằng tư sắc cùng tài trí của

nàng, muốn được sủng ái lâu dài còn cần dần dần lên kế hoạch.



Sắc mặt Từ Phúc Thái Hậu có vẻ xa xôi, bà phất tay, “Ngươi đi xuống trước đi.”



“Vâng.” Cố Cẩm cúi đầu đứng dậy, mặc kệ bí mật thế nào dù sao nhất định phải

liên quan đến Bảo Phi, xem bộ dạng của Thái Hậu hiển nhiên hắc y nhân có quan hệ sâu xa, ước chừng ngày lành của Bảo Phi chẳng còn mấy đỗi nữa.



Cố Cẩm đoán thầm, khi rời khỏi Tố Tâm Điện bên môi còn nở nụ cười đắc ý.



Cửa lớn nội điện bị đóng lại nhẹ nhàng, Từ Phúc Thái Hậu vuốt tràng hạt

trên cổ tay, chuyển động từng hạt, “Nhiều năm qua ai gia không biết
“Ả điếm kia ở đâu? Ta nói trước rồi đấy, ta giúp ngươi chơi ả, xong việc

trả nốt năm phần còn lại!” Người từ ngoài chuồn vào nghe giọng nói giống đàn ông, hắn vươn năm ngón tay, ánh mắt đáng khinh.



Tiếp đó một giọng nói the thé nhỏ giọng trả lời: “Yên tâm đi, ta cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu bạc, làm thái giám trong cung ai không có bạc

lậu? Xong việc không thiếu của ngươi, chỉ cần ngươi chơi tiểu tiện nhân

kia thật sướng, ta cho ngươi gấp đôi cũng không có vấn đề gì! Hừ, kêu

bảo ả ngày thường cứ thích khiến ta ngột ngạt!”



Tiểu thái giám nói đến chỗ kích động phất trần trong tay đổi từ tay nọ sang tay kia.



Người này nghe thái giám nói vậy cũng hoàn toàn yên tâm. Tục ngữ nói người

chết vì tiền, chim chết vì ăn, bạc trắng loè loè trước mặt chuyện gì

không làm được? Cũng may bên dưới thái giám không có cái kia, nếu không

chuyện tốt thế này làm gì đến lượt hắn!



“Hắc hắc, công công à, có thể nói rõ cung nữ này làm chuyện gì khiến ngài

hận thế không?” Gã đàn ông tuy yên tâm hơn phân nửa vẫn cẩn thận hỏi một câu.



Tiểu thái giám hít sâu một hơi, “Tiểu tiện nhân này hôm nay làm vỡ cái bình

hoa của Hoàng Hậu nương nương, lại vu khống cho ta làm rơi! Hại ta bị

đánh ba mươi gậy, mông còn đau đây này! Thù này ta không báo thì nuốt

không trôi!”



Nam nhân ngẩng đầu ưỡn ngực, thanh thanh cổ họng còn cố ý chỉnh lại quần

áo: “Được rồi, công công đi phía trước dẫn đường đi, tiểu nhân đảm bảo

làm tốt chuyện này, ngài cứ chờ xem đi.”



“Đi theo ta.” Tiểu thái giám xoay mông bước đi dẫn đường phía trước, dáng

dấp có vẻ không được tự nhiên, gã đàn ông nhìn nhìn thật sự giống như bị đánh, xem ra là nói thật.



Hơi lắc đầu, hắn bước nhanh đi theo.



Trong cung ngoại trừ thị vệ tuần tra chỉ có mấy ngọn đèn nhỏ như hạt đậu của vài cung điện.