Hệ Thống Sủng Phi

Chương 57 :

Ngày đăng: 09:25 19/04/20


Nội điện Dưỡng Tâm Điện.



Bảo Phi chỉ mặc quần áo lót ôm chăn nằm trên giường không ngừng giãy dụa.

Thiệu Tuyên Đế đi vào nội thất không khỏi khẽ cười một tiếng, lắc đầu,

Bảo Nhi quả là suối nguồn vui vẻ của hắn… Bộ dạng giương nanh múa vuốt

cực kỳ giống mèo nhỏ, Thiệu Tuyên Đế nhẹ chân từ phía sau ôm lấy tiểu nữ nhân luôn lộn xộn không ngoan này.



Gương mặt Yến An Quân đỏ bừng, nhìn rất đáng yêu, làn da phấn nộn mềm mại

khiến người ta yêu thích không buông tay, Thiệu Tuyên Đế hôn lên má

nàng, co giãn nhẵn mịn khiến hắn không nhịn được cắn nhẹ một cái: “Bảo

Nhi thật sự càng ngày càng mê người.”



Yến An Quân không lộn xộn nữa, con mắt chuyển vài vòng, dịu dàng nói: “Nếu

Bảo Nhi của Hoàng Thượng mê người như vậy thì sao Hoàng Thượng còn không mau ăn nàng đi?”



Thanh âm mềm mại uyển chuyển thật khiến Thiệu Tuyên Đế nghe mà thú huyết sôi

trào, mái tóc nữ nhân dài đen như nhung trải trên chăn gấm, Thiệu Tuyên

Đế bắt lấy hai cánh tay nàng đè trên tóc đen, đầu cúi mạnh xuống hung

hăng hôn, ngón tay trượt thẳng đến cổ áo, kéo một cái liền mở tung vạt

áo ra.



Yến An Quân ngẩng đầu cắn lên yết hầu hắn, Thiệu Tuyên Đế khom người, giọng nói khàn khàn: “Cho trẫm.”



Phải biết rằng trong một tháng Yến An Quân “sảy thai” tu dưỡng hắn không hề

chạm vào nữ nhân khác. Thứ nhất vì nữ nhân trong lòng quá yếu ớt, hắn sợ có kẻ cố ý nói lung tung với nàng; hai là trong lòng hắn có Bảo Nhi,

đối với nữ nhân khác đã không còn loại nhiệt tình về thân thể, dù sao

linh hồn cùng thể xác kết hợp mới là hoà hợp chân chính…



Giọng nữ yêu kiều hô một tiếng, quần áo trên người đã bị lột sạch, một thân

thể cường tráng hừng hực ép tới, Yến An Quân nhéo cái ngực cứng rắng của người phía trên vài cái, đầu gối đè lên bộ phận phia dưới hắn cọ xát,

thứ này quả nhiên hùng mạnh ngẩng đầu lên đánh lên đầu gối nàng.



Yến An Quân vô tội chớp mắt mấy cái.



Trong mắt Thiệu Tuyên Đế bùng lên ngọn lửa, cắn điểm hồng cao vút của nàng,

nghe tiếng nàng yêu kiều kêu vài tiếng mới buông ra, hắn đỡ vòng eo càng dẻo dai hơn lúc trước, hơi nâng mông nàng lên, một cảm giác xuyên thủng lập tức ùa tới.



Yến An Quân không kịp phản ứng nhắm chặt hai mắt, khẽ rên một tiếng, hai

tay ôm chặt lưng hắn. Mồ hôi tuôn rơi từ trên người hai người, Yến An

Quân cúi đầu thở hổn hển, chỉ cảm thấy cây gậy trong thân thể vẫn không

ngừng phình lớn, muốn đẩy ra không được, ngược lại hành lang nhỏ lại

càng kẹp chặt theo thói quen.



[Tinh! Xin hỏi người chơi có sử dụng “Thẻ Thánh Mẫu” không?]


toàn xứng đáng là trân bảo trong tay hắn.



Hai người lăn lộn đến nửa đêm, đều đầm đìa mồ hôi.



Thiệu Tuyên Đế vuốt ve xương quai xanh tinh xảo của nàng, chỉ cần ngày lại

ngày đều cố gắng thế này sẽ lại có đứa nhỏ. Không ai biết rốt cuộc hắn

để ý đứa bé đã mất kia đến thế nào, ngay cả cận thị như An Đức Lễ cũng

không rõ tâm trạng hắn lúc đó, Thiệu Tuyên Đế nhắm mắt lại, “Nha đầu

ngốc.”



“Tử Ngự ngốc…”



Yến An Quân mơ mơ màng màng ma xui quỷ khiến đột nhiên tiếp lời một câu như vậy.



Niềm thương cảm với đứa bé không có duyên phận trong mắt Thiệu Tuyên Đế nhất thời tiêu tan, hắn liếc nàng một cái buồn cười, hôn lên môi nàng: “Vẫn

là một nha đầu ngốc.”



“Ưm…”



An Đức Lễ bị Hoàng Thượng gọi vào dọn dẹp nội thất, nhìn đám cung nhân bận rộn qua lại thu dọn trong lòng lại xấu hổ không biết trốn vào đâu. Đối

thoại ngây thơ của Hoàng Thượng ngài và Bảo Phi nương nương… bảo nô tài

sau này phải dùng vẻ mặt thế nào với ngài đây… Vẫn sùng bái ngài như

trước hay biểu hiện sáng ngời đầy sức sống, ngạc nhiên vô hạn vì tương

lai của ngài và Bảo Phi nương nương?



Lau khô thân mình trở về giường, Yến An Quân kéo góc chăn phủ lên người

mình, tuỳ tiện chui vào một góc, toàn thân quấn thành hình con nhộng.

Nàng nhíu mày loáng thoáng nhớ hình như vừa rồi mình đã sử dụng “Thẻ

Thánh Mẫu” kia thì phải…



Nàng ngồi bật dậy, tất cả cảm giác buồn ngủ bay biến hết.



Thiệu Tuyên Đế gối lên một cánh tay, khoé môi nhếch lên, một tay ôm lấy thắt

lưng nàng, đặt cái đầu nhỏ của nàng lên ngực mình: “Có trẫm ở đây sẽ

không gặp ác mộng.”



“Ừm.”



Yến An Quân trằn trọc xoay mình vài lần cuối cùng ngoan ngoãn nằm sấp, có

điều tư tưởng sớm đã đặt lên tấm Thẻ Thánh Mẫu. Nàng suy nghĩ chốc lát

mà vẫn không xác định được mình có thể mang thai hay không?



Vì sao cảm thấy lúc này thật là căng thẳng nhỉ…