Hệ Thống Sủng Phi
Chương 71 :
Ngày đăng: 09:25 19/04/20
Ngoài cửa chính vang lên tiếng chuông đồng leng keng, sau đó là bước chân mềm mại theo đến.
Đối diện vị trí của Thiệu Tuyên Đế, một thiếu nữ thanh xuân lộ chân đi tới, thiếu nữ này mặc trang phục đỏ pha đen, trên trán có một viên ru-bi
càng làm nổi bật gương mặt trong veo như nước, nàng cười thản nhiên giơ
cao cái khay phủ gấm đỏ lên quá đầu, bước chân nhẹ nhàng như một làn gió bước vào giữa đại điện.
Kết hợp của tốc độ cùng mỹ cảm!
Ngoại trừ Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc những người khác đều thầm khen, cô gái
này quả là một con ngựa hoang hoàn mỹ! Phải biết rằng “chinh phục” là
dục vọng dập cũng không tắt trong lòng mỗi người đàn ông, mà người phụ
nữ trước mặt… tuyệt đối có loại “dục vọng” khiến người ta muốn chinh
phục này.
Thiệu Tuyên Đế ngồi ghế trên lại nhíu mày thật chặt.
Lễ vật Minh Linh Quốc muốn dâng lên…
Rốt cuộc là thứ trên khay, hay nữ nhân mặc đồ đỏ lượn lờ như nữ quỷ này?
Thiệu Tuyên Đế lẳng lặng ôm sát Yến An Quân hơn một chút. Bảo Nhi nhà mình
đang có thai, là thời điểm phải cẩn thận nhất, đừng để mấy nữ nhân này
chạy tới đụng chạm mới được.
“Bệ hạ tôn quý, xin cho phép cô gái quý giá nhất Minh Linh Quốc dâng lên ngài thánh vật của Minh Linh Quốc.”
Những sợi tóc thật dài của cô gái uốn quanh buộc lên cao cao, càng thể hiện
vẻ nhanh nhẹn, đôi mắt nàng lớn lạ thường, ánh mắt phiếm màu xanh lam.
Sau khi nói xong những lời này, nàng trực tiếp cúi người đến trước bàn
Thiệu Tuyên Đế, thân thể nàng cách Thiệu Tuyên Đế và Yến An Quân chỉ vẹn vẹn một cái bàn, ở góc của Yến An Quân nhìn qua còn có thể thấy bộ ngực cao ngất trong cổ áo nàng ta.
Hình dáng kia…
Yến An Quân giật giật tay áo Thiệu Tuyên Đế, ra dấu ý bảo: “Là hình búp măng.”
Thiệu Tuyên Đế nhếch khóe miệng, đã quá quen với kiểu quan sát chòng ghẹo này của nữ nhân của mình, hắn nói nhỏ bên tai nàng: “Yên tâm, trẫm chỉ
thích nàng.” Dứt lời, cảm thấy chưa đủ lại bỏ thêm một câu: “Của nàng
lớn hơn.”
“…”
An Đức Lễ nhanh chân bước về phía trước, muốn vén cái khăn gấm lên, ai ngờ thiếu nữ xoay cái eo mềm nhũn, đổi cái khay sang hướng khác rồi trợn
mắt với An Đức Lễ: “Đây là lễ vật bản Công Chúa muốn dâng cho quốc quân
Cao Thú, nô tài như ngươi lộn xộn cái gì?!”
Điệu bộ hiến vật quý lại luyến tiếc này thật chướng mắt, may mà Bảo Nhi hình như rất thích, nên công chúa này vô lễ hắn cũng không truy cứu nữa.
Công Chúa Minh Linh Quốc nhíu mày, xem ra không thể đòi lại bảo vật… Còn
nàng nên làm gì bây giờ? Khi rời khỏi Minh Linh Quốc, phụ hoàng nói nàng nhất định tranh thủ trở thành sủng phi của quốc quân Cao thú, có điều
theo hôm nay nhìn thấy, nữ nhân trong lòng quốc quân Cao Thú lúc này còn xinh đẹp hơn nàng ba phần!
Dung mạo đã cách nhau một khoảng lớn, tư lịch trong cung càng cách xa vạn
dặm, bảo nàng phải làm sao để tranh được vị trí “sủng phi” bây giờ?
May mà nàng coi như thông minh, nàng nghĩ nghĩ rồi bỗng đặt tay lên ngực
khom lưng, trịnh trọng nói: “Hoàng Thượng, thánh vật cùng thánh nữ là
một thể, nếu ngài nhận thánh vật của Minh Linh Quốc chúng ta, thì sau
này thánh nữ Yến Du Ti của Minh Linh Quốc cũng trở thành phi tử của
Hoàng Thượng.”
Thuyết thánh vật thánh nữ coi như có tồn tại, có điều thánh vật này không phải Tị Độc Châu! Nhưng lúc này Yến Du Ti nói ra thật sự hù được không ít
người.
Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc gật đầu, lông mày nhướng lên, trong lòng ủng hộ muội muội nhanh trí.
Yến An Quân cười như có như không nhìn Thiệu Tuyên Đế một cái, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng gần đây có diễm phúc quá đi…”
Thiệu Tuyên Đế nhéo đôi má phấn của nàng, “Nghe vẻ nàng không sợ trẫm bị cướp đi nhỉ.”
“Nếu Hoàng Thượng bị người khác cướp mất, thần thiếp sẽ dẫn con cao chạy xa
bay, khiến Hoàng Thượng không tìm được nữa.” Yến An Quân cười tủm tỉm
dùng bản thân và bánh bao để uy hiếp, cánh tay Thiệu Tuyên Đế siết chặt
cực kỳ.
Hắn lạnh mặt nói: “Nói lung tung! Trẫm sẽ không bị người khác cướp đi,
không cho nàng suy nghĩ miên man, kiếp này nàng đã là của trẫm, không
được đi đâu hết!” Hoàng Thượng bị một câu nói của Yến An Quân dọa tư duy hỗn loạn… Dường như đã quên, chỗ này là hoàng cung cai quản sâm nghiêm, nếu không có hắn cho phép, Bảo Phi là cô gái yếu đuối không chút võ
công tuyệt đối không chạy ra ngoài được.
Cùng lúc đó, ở một nơi luôn bị Thiệu Tuyên Đế bỏ qua, Tĩnh Phi bỗng đặt mạnh chén rượu xuống bàn, lạnh giọng hét lớn: “Làm càn! Vị trí phi tử là thứ mà ngươi có thể mơ tưởng?!”
Ngoài tứ phi có thêm một Bảo Phi đã đủ khiến nàng buồn nôn rồi, giờ còn định
thêm một công chúa dị quốc?! Vì thế… tập kích vừa rồi, cộng thêm Thiệu
Tuyên Đế từ khi vào điện tới nay từ đầu đến cuối không để mắt đến nàng,
Tĩnh Phi cảm thấy bản thân thật sự —
Nhịn hết nổi rồi!