Hệ Thống Sủng Phi
Chương 70 :
Ngày đăng: 09:25 19/04/20
Xét thấy nay phượng ấn của Hoàng Hậu bị lấy đi, hậu cung vô chủ, vì vậy
tiệc tối đương nhiên do phủ Nội Vụ xử lý, mặc dù còn hơi khiếm khuyết ở
những điểm nhỏ nhưng chỉnh thể lại có vẻ khí thế.
Trong yến tiệc, vũ nữ không ngừng nhảy múa, bởi Thiệu Tuyên Đế chưa đến nên
những điệu múa này chưa được phối nhạc. Thứ nhất để biểu thị sự tôn
trọng Hoàng Thượng, thứ hai vì tiệc tối còn chưa mở màn, không cần trợ
hứng.
Các sứ thần tới sớm gật đầu chào lẫn nhau.
Sứ thần Bàn Long Quốc che tay áo uống một ngụm rượu, bỗng cười như có như
không với Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc ở một bàn khác, “Hôm nay lâm triều Minh Linh Quốc quả là nổi bật, Bàn Long Quốc chúng ta chỉ có thể nói
bội phục, bội phục.”
Hắn ôm quyền chắp tay, động tác làm rất đầy đủ, có điều hàm ý thì ai cũng
nghe ra được, đơn giản là châm chọc công lực “gió chiều nào xoay chiều
ấy” của Minh Linh Quốc thâm hậu hơn những nước khác.
Nhị Hoàng Tử nghe xong cũng không giận, chỉ cười khẽ một tiếng nói: “Vị
Hoàng Đế bệ hạ của Cao Thú được toàn dân Minh Linh Quốc kính nể, không
biết sứ thần đã từng nghe tới chưa, Cao Thú… có một câu thế này: bảo vật tặng anh hùng. Anh hùng như vậy e rằng chỉ có hi thế trân bảo của Minh
Linh Quốc mới có thể xứng đôi.”
Nhị Hoàng Tử vốn cực kỳ ưa nhìn, nay cười lên càng ưa nhìn hơn cả đám vũ nữ giữa đài múa, nhất thời không ai quan tâm đến lời nói nịnh nọt Thiệu
Tuyên Đế hắn vừa nói.
Sứ thần Hòa Ninh Quốc hơi đỏ mặt, vội nói: “Nhị Hoàng Tử nói không sai,
Hoàng Đế Cao Thú quả là anh hùng hiếm có, sáng nay khi gặp mặt trên đại
điện bản quan liền biết bên ngoài đồn không sai, nay Minh Linh Quốc hiến vật quý cũng là cùng một ý kiến với quốc quân Hòa Ninh Quốc. Có điều
tài lực của Hòa Ninh Quốc đã dùng hết cho quân sự, thật sự không tìm
được hi thế trân bảo nên mới đành dâng lên tài vật cùng đất đai…”
Hòa Ninh Quốc là quốc gia phụ nữ cầm quyền, vì vậy quan viên trong triều
cũng đều là nữ, lần này sứ thần Từ Uyển của Hòa Ninh Quốc phái tới từ
lâu đã ngưỡng mộ Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc, cho nên lúc này đương
nhiên đứng về phía Nhị Hoàng Từ.
Sứ thần Bàn Long Quốc hừ lạnh một tiếng, kỳ quái nói: “Từ đại nhân của Hòa Ninh Quốc và Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc có quan hệ cá nhân tốt vậy cơ
à?”
Từ “quan hệ cá nhân” mà hắn nói có ý vị khác thường.
“Nàng đang có thai, vì đứa bé, ăn nhiều chút đi.” Thiệu Tuyên Đế đặt tay lên
bụng nàng, cảm nhận sự yên lặng dưới lòng bàn tay, đáy lòng cực kỳ mềm
mại.
“Thần thiếp không đói bụng, vừa nãy đã ăn no rồi.”
Yến An Quân cười xinh đẹp, nắm tay hắn nói: “Bánh bao nhỏ cũng no rồi.”
Từ sau khi Bảo Phi có thai, cả ngày bị loại danh từ này tẩy não, Thiệu
Tuyên Đế đã chậm rãi áp dụng định nghĩa “bánh bao nhỏ” lên con mình,
trong lòng cũng từ nghe không hiểu biến thành đương nhiên. Bánh bao thì
bánh bao, nàng thích gọi thế thì mặc nàng, dù sao cũng không phải tên
con, chỉ là tên thân mật thôi.
Có điều sau việc này, Thiệu Tuyên Đế quyết định sau khi đứa trẻ chào đời
nhất quyết không để Bảo Nhi đặt tên, nếu không đại danh của quân chủ đời tiếp theo là “bánh bao”, “bánh chẻo”, chẳng phải thành trò cười cho
thiên hạ?
Cổ nhạc tấu lên, vũ nữ chuyển đội hình chậm rãi múa vòng quanh sân, Nhị
Hoàng Tử cũng hợp thời đứng lên, thân là hoàng tử Minh Linh Quốc, động
tác của hắn lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt.
Hắn thản nhiên kính Thiệu Tuyên Đế một chén sau đó đặt một tay lên ngực,
khom lưng nói với Thiệu Tuyên Đế: “Quốc quân bệ hạ, nay xin cho phép
Minh Linh Quốc chúng ta dâng lên ngài lễ vật hoàn mỹ nhất thế gian.”
“Chuẩn.” Thiệu Tuyên Đế trầm giọng nói.
Nhị Hoàng Tử âm trầm nhìn thoáng qua Yến An Quân, lùi về ghế, đèn đuốc
trong đại sảnh sáng trưng, lông mày hắn hơi cau lại, nếu… chống lại Bảo
Phi nương nương này… e rằng vẫn có uy hiếp.
Trước khi tới hắn không ngờ bên cạnh Thiệu Tuyên Đế lại có mỹ nhân bực này,
nay nghĩ lại mới thấy hắn kiến thức thiển cận, đạo lý nhân ngoại hữu
nhân này hắn nên hiểu từ lâu mới đúng.
Mà thôi, coi như mài mòn mũi nhọn thường ngày của nàng. Có điều, bằng
gương mặt đẹp của nữ nhân ở trên kia chưa chắc đã thắng được nàng, điểm
này hắn rất tự tin, vì vậy hắn không lo lắng nhiều.