Hệ Thống Sủng Phi
Chương 69 :
Ngày đăng: 09:25 19/04/20
Chỉ ngang qua một nghìn điểm mị lực… Một nghìn điểm cũng tốt lắm rồi, tuy
không giật mình như mười vạn điểm nhưng ít nhất có thể thêm đầy điểm
hiện thời. Thực hiển nhiên, kim đồng hồ chỉ đi ngang qua.
Một vạn điểm mị lực… Yến An Quân ngừng thở, có khi nào?
Thực hiển nhiên kim đồng hồ sẽ không dừng lại ở đây, vì thế đến mười vạn
điểm mị lực! Kim đồng hồ chậm rãi chuyển động, Yến An Quân nhìn màn hình không chớp mắt, tốc độ kim đồng hồ chuyển động ngày càng chậm, từng
chút một lướt qua ô mười vạn điểm mị lực, quay sang ô bên cạnh…
Bên cạnh là ô trống…
Ô trống?! Không thể nào!!
Yến An Quân giương mắt nhìn giải thưởng lớn trôi qua, trong lòng hò hét, cơ hội tốt như vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua! Hay là… kim đồng hồ này bị
khống chế? Hiện giờ Yến An Quân chỉ có thể nghĩ vậy, bởi vì trước kia
trang web “Khấu Khấu” cho rút thăm trúng thưởng nàng toàn rút được mấy
thứ trang trí vớ vẩn, trước giờ chưa từng rút được giải thưởng lớn, bởi
vì nó căn bản không muốn để mình rút được giải thưởng lớn!
“Hệ thống quân! Là ngươi làm đúng không?!”
[Thật sự… quá ngu ngốc, rõ ràng đây là quy luật riêng của đĩa quay, liên quan gì đến bản hệ thống! [Ngoáy mũi]]
Yến An Quân cố gắng bình tĩnh lại, nếu hệ thống quân nói không liên quan
thì nhất định là vấn đề vận may. Lẽ nào gần đây cuộc sống của nàng mọi
chuyện quá hài lòng nên ông trời không vừa mắt?
Kim đồng hồ từng chút từng chút hoạt động trên đĩa quay, chậm rãi lướt qua
ba phần tư, sau đó thoáng dừng rồi lại tiếp tục chuyển động. Yến An Quân đã không còn mong ước gì với cái đĩa quay nữa… Nàng chỉ hy vọng nó
nhanh chóng chấm dứt để nàng tìm một chỗ tự liếm vết thương.
Thứ như vận may quả là cần dựa vào nhân phẩm.
Kim đồng hồ đi qua chỗ chống, hơi lung lay ở chỗ một điểm mị lực. Yến An
Quân xị mặt, quên đi, một điểm mị lực thì một điểm mị lực, méo mó có còn hơn không. Trải qua cơn kích thích “chỗ trống”, tư tưởng của Yến An
Quân đã ở trạng thái “chấp nhận số phận”.
Yến An Quân nhắm mắt lại, chờ tiếng hệ thống thông báo.
“Hoàng Thượng, thần thiếp vậy mà đã lâu không gặp Hoàng Thượng.” Tĩnh Phi cười tự giễu, bỗng thướt tha đi tới, “Tối hôm qua thần thiếp lại mơ thấy đứa bé kia, vì vậy hôm nay tới thả chút thức ăn cho cá, coi như làm việc
thiện, Hoàng Thượng… tới Chương Lan Cung của thần thiếp ngồi một lát
đi…”
Việc thiện? Lông mày Thiệu Tuyên Đế dựng lên, vẩy chút thức ăn cá là có thể
bù lại những sinh mạng từng bị Tĩnh Phi hại chết à? Tĩnh Phi thậm chí
không rộng lượng như Hoàng Hậu, chỉ cần phi tần trong cung có thai nàng
ta nhất định sẽ ra tay. Nàng không giống Hoàng Hậu cùng Thục Phi, nàng
cực kỳ cảnh giác với cả những phi tử địa vị thấp, vậy nên phi tử tầng
thấp không ít người có thai nhưng chẳng mấy ai có khả năng sinh hài tử.
Thiệu Tuyên Đế xì cười một tiếng, lúc này Tĩnh Phi còn biết “lương thiện”.
“Trẫm chính vụ bận rộn, gần đây gió lớn, Tĩnh Phi tốt nhất đừng ra khỏi
Chương Lan Cung, nếu không hứng gió lạnh bị bệnh, Thái Úy của trẫm chẳng phải sẽ lo lắng hay sao?” Không phải “trẫm” mà là “Thái Úy”, Thái Úy Lý Cầu là cha ruột của Tĩnh Phi, Tĩnh Phi bị bệnh Lý Cầu đương nhiên lo
lắng. Lời này của Thiệu Tuyên Đế khiến người ta không bắt bẻ được nhưng
cũng không khiến người ta cảm thấy thoải mái, ngược lại như bị chặn
họng, vào không được ra không xong.
“Tỳ thiếp cung tiễn Hoàng Thượng.” Cố Cẩm ngược lại ngoan ngoãn thi lễ, về
phương diện nghe lời nàng học không ít từ Yến An Quân, có điều còn chưa
học được sự tinh túy của Yến An Quân. Trước mặt cung phi khác Yến An
Quân rất dịu ngoan, thật ra có đôi khi không phải luôn nghe lời, nhất là đối với Thiệu Tuyên Đế, trước nay Yến An Quân luôn quấn vào tận xương.
Tĩnh Phi lạnh lùng liếc nàng ta một cái, Cố Cẩm này cho rằng học Bảo Phi là
có thể trở thành Bảo Phi sao? Hoàng Thượng không phải người mù, rõ ràng
có một Bảo Phi rất tốt thì cần xem một quyển “sách lậu” làm gì?
Tĩnh Phi chạy nhanh hai bước rồi bỗng dừng lại, giọng nói có chút văng vẳng: “Hoàng Thượng, thần thiếp sẽ luôn chờ ngài.”
Thứ trong hoàng cung cần không phải loại phụ nữ biết đợi như nàng hay sao?
Trước đây nàng quá bộc lộ bản thân, đôi khi lui một bước sẽ càng có phần thắng hơn tiến một bước.
Bóng lưng Thiệu Tuyên Đế hơi khựng lại, sau đó bước chân càng nhanh hơn.
Nghe xong những lời này, một giây hắn cũng không muốn ở lại thêm nữa!