Hệ Thống Sủng Phi
Chương 74 :
Ngày đăng: 09:25 19/04/20
Trong điện hoàn toàn vắng lặng, có người vươn đầu tới cố nhìn trang giấy kia, Thái Sử Lệnh Trương Phượng Minh liếc mắt nhìn lại, khi thấy thể chữ
trên tờ giấy kia hai mắt tỏa sáng, miệng không ngừng tấm tắc, “Thể chữ
này quả không tệ.” Dứt lời lại lắc đầu thở dài, thất vọng nói, “Đáng
tiếc lại là một nương nương trong cung, nếu là nam tử, bản quan dù trói
cũng phải nhận hắn làm đồ đệ.”
Ngôn Sơ Nam nhìn ông một cái: “Cuối cùng cũng có ý định rồi?”
“Có ý định cũng vô dụng, lần nào gặp đồ đệ có thiên phú thế thì lại vuột mất ngay trước mắt.”
Thái Sử Lệnh si mê thư pháp là chuyện ai ai cũng biết, trên thực tế Ngôn Sơ
Nam cũng vô cùng bội phục nét chữ của ông. Có điều người này tính tình
quái dị, không nhận đồ đệ, có người tự tiến cử nhập môn, ông thử trình
độ xong lập tức đuổi đi, nói thiên phú không đủ, không đáng để dạy.
Có điều người chân chính có thiên phú trên đời cực kỳ hiếm hoi… Có thể nói là vạn người mới có một, còn chưa tính đến những nhân tố bên ngoài tác
động.
“Đương nhiên, Thừa Tướng cũng cực kỳ có thiên phú, này… nếu… Thừa Tướng bằng
lòng vào môn hạ của hạ quan…” Thái Sử Lệnh xoa tay, nhìn Ngôn Sơ Nam
thèm nhỏ dãi.
Ngôn Thừa Tướng nghe vậy ngẩng đầu nhìn trời, bỗng uống cạn một chén rượu
rồi đứng dậy nói: “Trương đại nhân, bản quan đột nhiên phát hiện hôm nay đã uống quá nhiều rượu, ngà ngà say, Trương đại nhân thứ lỗi, có lẽ bản quan phải đi trước đây.” Ngôn Thừa Tướng đẹp trai ngời ngời, áo mũ
chỉnh tề “bỏ chạy”.
“Aiz… Ngôn Thừa Tướng này…” Trương Phượng Minh tay chỉ, miệng mấp máy.
Đời này ông tổng cộng gặp được hai mầm non tốt, một người có địa vị cao
trong triều, tránh ông như tránh tà; một người khác được hoàng sủng long ân, bị vậy trong thâm cung, cho nên hai người này đều không thể có
được, Trước đây ông khinh người không nhận đồ đệ, nay chỉ cảm thấy vì
chuyện nhận đồ đệ này mà ông… ngứa ngáy trong lòng!
…
“Nương nương, sao ngài không ăn?”
“Bản cung nuốt không trôi, thôi, dọn xuống đi.” Nhàn Phi đặt chén trà trong
tay xuống, trong đó còn hơn phân nửa, từ khi tiệc tối bắt đầu đến nay
nàng mới uống non nửa chén trà, chưa từng dùng gì khác.
gã đàn ông chẳng khác gì ngựa đực, lại khiến nàng an tâm thần kỳ, giống
như đêm nay, nếu không có hắn ở sau dung túng đến cực điểm, nàng kiên
quyết sẽ không nổi giận với Công Chúa Minh Linh Quốc như thế.
Thứ như tính tình chẳng phải được chiều mà ra sao.
“Hoàng Thượng, nếu người làm hư thần thiếp thì làm sao bây giờ?”
Đây rõ ràng là được hời mà còn khoe mẽ, nhưng phát ra từ cô gái này lại đặc biệt đáng yêu, Thiệu Tuyên Đế nghe xong cũng thấp giọng cười: “Vậy thì
hư đi, biến thành mèo hoang cũng không tệ, dù sao có trẫm bên cạnh nhất
định sẽ không cho phép người khác ức hiếp nàng.”
Yến An Quân cắn yết hầu hắn, rầm rì hai tiếng, hiển nhiên rất hưởng thụ câu nói này.
Ánh mắt Thiệu Tuyên Đế bắn ra lửa, giơ tay thoáng chốc đã mở vạt áo nàng,
cảm nhận được làn da non mềm chạm vào môi, thoải mái than một tiếng:
“Bảo Nhi ngoan, để trẫm nếm thử xem…”
Lúc này Thiệu Tuyên Đế vòng tay ôm bụng nàng, nửa người nằm trên giường,
khuỷu tay chống bên vai nàng, hắn vươn người lộ ra vòng eo khỏe mạnh,
cái mông ở dưới vừa cong vừa mượt.
Hắn hôn một đường thẳng xuống, đi qua bộ ngực đầy đặn bỗng hơi ngừng, trong mắt như có điều gì chợt nảy ra, đột nhiên cắn điểm hồng phía trên mút
hai cái. Yến An Quân bị đau lùi về phía sau, tội nghiệp nhìn dấu hồng
trên ngực: “Hoàng Thượng…” Làm cái gì vậy?
Thiệu Tuyên Đế nhìn nàng, mặt không đổi sắc, trầm ngâm nói: “Trẫm muốn xem nơi này có sữa không.”
Hắn suy nghĩ chốc lát, cảm thấy nói vậy sẽ bị Bảo Nhi coi là con sói háo
sắc, vì vậy lại bổ sung thêm một câu: “Nghe nói nữ nhân có thai sẽ có
sữa, trẫm muốn nếm thử mùi vị cho con trai chúng ta trước.”
Giúp con nếm thử trước… Đường hoàng lắm… Yến An Quân bất mãn hừ một tiếng,
tỏ vẻ khó chịu với cách nói của Thiệu Tuyên Đế: “Rõ ràng chính Hoàng
Thượng muốn ăn thì đừng có dùng cục cưng làm lý do.”
“Bảo Nhi, thân thể nàng chỗ nào trẫm cũng muốn ăn, rất muốn ăn…” Thiệu Tuyên Đế hôn mạnh nàng một cái lấy lại bình tĩnh, giờ mới nâng người lên cởi
áo choàng. Yến An Quân giương mắt nhìn qua, thấy trong quần hắn đã như
dựng lều.