Hệ Thống Sủng Phi

Chương 86 :

Ngày đăng: 09:26 19/04/20


Trong đại điện ấm áp, Hoàng Hậu ngẩng đầu dưới cái nhìn lạnh như băng của

Thiệu Tuyên Đế, không nhìn mặt hắn mà quay đầu về phía Yến An Quân, cau

mày tự ý nói: “Tuy Hoàng Thượng đau lòng Bảo Phi muội muội nhưng không

thể lừa gạt như vậy…”



Về phần lừa gạt mà Hoàng Hậu nói là cái gì, Yến An Quân không nghe rõ, bởi một tiếng “rầm” vang lên trên đầu, ngay sau đó nàng được Thiệu Tuyên Đế ôm vào lòng, chân di chuyển rời sang chỗ khác.



Nhất thời mọi người trong đại điện đều hoảng loạn, nhất là phi tần trong

cung, người nào người nấy ngây ra như phỗng, thân thể cứng nhắc không

động đậy nổi. Những người này đều là tiểu thư quan gia từ nhỏ không ra

đường nửa bước, xác suất thấy hắc y nhân chưa tới một phần nghìn, nay

nóc nhà bị người ta bục thế kia không hét ầm lên là tốt lắm rồi.



“Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì…”



Yến An Quân còn chưa hết hoảng hồn, vỗ vỗ ngực.



Thiệu Tuyên Đế bảo vệ nàng trong lòng, hôn lên giữa hai hàng lông mày của

nàng, ánh mắt nhìn nàng sáng ngời: “Ở bên trẫm đừng nhúc nhích. Bảo Nhi, trẫm không muốn nàng gặp chuyện giống hai lần trước, hiểu chưa? Nàng

hứa với trẫm đừng lộn xộn, lần này trẫm nhất định có thể bảo vệ hai mẹ

con.”



Vẻ mặt nghiêm túc của hắn khiến Yến An Quân không thể không gật đầu.



Thật ra nàng cũng biết, hiện giờ nàng đang mang thai mà, nhất định sẽ không

rời khỏi Thiệu Tuyên Đế. Dù có Thẻ Giữ Thai của hệ thống nhưng nếu trúng tên như lần trước cũng là tự tìm đường chết, vẫn cảm thấy sẽ làm bé con bị thương… Nhưng… Thật ra nếu lần này nàng vẫn biết trước Thiệu Tuyên

Đế gặp nguy hiểm, nàng sẽ làm thế nào?



Dẫn theo bé con sống tạm trong cuộc sống không có Thiệu Tuyên Đế, hay liều mạng một xác hai mạng chắn tên cho Thiệu Tuyên Đế?



Ước chừng, nếu cho nàng chọn… vẫn sẽ là lựa chọn thứ hai.



Tư duy của Yến An Quân bắt đầu khuếch tán vô biên vô hạn, đột nhiên cảm

thấy đứa bé trong bụng mình đá một cước, ước chừng vì vừa rồi nàng quá

căng thẳng. Nàng xoa xoa bụng, trong lòng cực kỳ mềm mại.



Bất kể thế nào, bé con và Thiệu Tuyên Đế đều quan trọng như nhau.



Từ trên mái nhà rơi xuống không phải thích khách, thật ra là nửa thích

khác, nói cách khác chính là thi thể của thích khách, tay của gã áo đen

này còn đút trong quần, cong lưng, động tác đáng khinh đến cực điểm, cứ

thế bị người ta cắt cổ, chỗ cổ và bên môi còn có vết máu.



Hoàng Hậu “bịch bịch” lùi về sau vài bước, coi như phản ứng nhanh nhất trong
Hơn mười năm thẩm thấu chỉ chờ phá vỡ trong một đêm.



Cho nên dần dần có xu thế thất bại là người của Thiệu Tuyên Đế, tiếng “leng keng” của đao kiếm chạm nhau giảm bớt, mà thị vệ đeo đao cũng giảm bớt

theo.



“Đại ca…”



Thục Phi run run môi tránh trong đám người, nắm chặt tay Đại Hoàng Tử, trước giờ nàng chưa từng nghĩ đại ca mình lại có tâm tư như vậy?! Đại ca luôn yêu thương mình sao có thể đột nhiên bức cung? Làm như vậy… rốt cuộc

hắn để muội muội như nàng ở chỗ nào?



Thiệu Tuyên Đế dù không sủng ái nàng cũng không thể thay đổi sự thật nàng là

phi tử của Thiệu Tuyên Đế! Huống hồ… bọn họ có con trai là Đại Hoàng Tử, có lẽ đợi khi Thiệu Tuyên Đế chết đi, Đại Hoàng Tử trưởng thành kế vị,

đến lúc đó chẳng phải đại ca cũng có được quyền lực hay sao?!



Đại Hoàng Tử bị nắm đau, cau mày rút tay ra, quay đầu ngọt ngào cười với

Tiếu Tự Hổ, kêu to: “Cữu cữu, vừa rồi có rất nhiều thích khách, cháu rất sợ, người tới cứu cháu cùng phụ hoàng à?”



Trẻ con thường hướng tới kẻ mạnh, nhất là đứa trẻ tầm Đại Hoàng Tử lại càng sùng bái vị đại anh hùng như bác mình. Cho nên Đại Hoàng Tử nhỏ tuổi

chỉ thấy sau khi Tiếu Tự Hổ đến đám người kia không còn kích đấu mãnh

liệt nữa, tự cho rằng Tiếu Tự Hổ tới cứu giá.



Nhưng Tiếu Tự Hổ có thật thế không?



“Hoàng nhi mau im miệng!” Thục Phi vội vàng kéo hắn lại gần mình, trong mắt

hiện lên một tia hoảng loạn, không ngờ lúc này Đại Hoàng Tử sẽ nói vậy…

Thục Phi ngẩng đầu nhìn Thiệu Tuyên Đế lại chỉ thấy hắn đưa lưng về phía mình, hoàn toàn không có ý định nhìn lại.



Thục Phi cảm thấy sống mũi cay cay, đã nhiều năm rồi mà người này chưa từng thực sự chú ý đến nàng.



“Cháu trai ngoan, chờ cữu cữu giải quyết xong người xấu sẽ dẫn ngươi đi ăn kẹo hồ lô ngươi thích nhất được không?”



Tiếu Tự Hổ tuy muốn giết Thiệu Tuyên Đế nhưng đối với Đại Hoàng Tử thật sự

không có thành kiến gì, bình thường cũng rất yêu thích cháu trai này.



“Được!”



Đại Hoàng Tử bỏ bàn tay đang che chính mình của Thục Phi ra, hưng phấn gật

đầu, có điều sau đó lại do dự nhìn thoáng qua Thiệu Tuyên Đế, “Nhưng cữu cữu… Phụ hoàng có đồng ý không?”



“Phụ hoàng ngươi nhât định sẽ đồng ý.”



Huyết đao trong tay Tiếu Tự Hổ dựng thẳng lên, một ánh sáng lạnh chói mắt đảo qua mặt Thiệu Tuyên Đế, hắn xoa thân đao lẩm bẩm nói: “Chỉ sợ… tương

lai ngươi sẽ không còn phụ hoàng nữa.”