Hệ Thống Sủng Phi

Chương 87 :

Ngày đăng: 09:26 19/04/20


“Tiếu Tướng Quân thật là mạnh miệng!”



Một người giật mạnh dây cương, vó trước của ngựa giơ cao, tiếng hí vang

trời vang lên ngoài điện, phía sau là tiếng giày sắt “rầm rập” chỉnh tề.



Tướng quân trẻ tuổi tuấn lãng tay cầm một thanh kiếm, nhíu mày đến gần đại

điện, hắn quỳ một gối xuống hành lễ: “Hoàng Thượng, vi thần đã sắp xếp

các bộ xong, lúc này chỉ chờ Hoàng Thượng hạ lệnh.”



“Đám tặc tử mưu nghịch này, một kẻ không tha.”



Thiệu Tuyên Đế xoay người trở lại bên cạnh Yến An Quân, hạ lệnh mà mặt không đổi sắc.



Những kẻ này dám mưu nghịch lần thứ nhất sẽ dám mưu nghịch lần thứ hai, huống chi những kẻ này đã giết bao nhiêu thị vệ của hắn? Hắn muốn bọn chúng

phải đền mạng, coi như làm gương cho binh sĩ, để thị vệ an giấc ngàn

thu.



Từ đầu đến cuối hắn không liếc Thục Phi lấy một cái, cũng mặc kệ đám phi tần phía sau.



Tội thần mưu nghịch tới đây hôm nay…



Đâu chỉ có ca ca của Thục Phi?



Yến An Quân nhìn Tô Văn Ca mặc bộ giáp đen có chút sợ hãi, giống như về lại thành Kiều Châu ngày ấy, khóe mắt Yến An Quân giật giật, nàng quay đầu

đi. Tuy Tô Văn Ca không phải người hại nàng xuyên qua tới đây, nhưng là

người đầu tiên nàng có thể nói mấy câu khi mới tới dị quốc, loại hành vi kia của hắn thật sự mang tới tổn thương rất lớn cho trái tim thủy tinh

yếu ớt của nàng.



Ngược ánh nến, Tô Văn Ca yên lặng ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn đảo qua một đám

cung phi, cuối cùng dừng trên cô gái có dung nhan bắt mắt nhất đứng bên

cạnh Thiệu Tuyên Đế.



Ánh sao lấp lánh dưới đao quang kiếm ảnh, nàng mở to đôi mắt hạnh, vẻ mặt nhu hòa đến thần kỳ.



Tô Văn Ca nhìn một lúc sau bỗng đứng lên cầm kiếm nhảy vào đám người.



—— nhìn những ngón tay nhỏ bé đặt trên cái bụng tròn tròn, nhất định đã mang lục giáp, nàng có bầu.



Đuôi mắt hắn hơi nhếch lên, bóng kiếm hơi đổi, trong nháy mắt bên người đã vẩy ra mấy đường máu tươi.



Dòng máu ấm áp vẩy lên khắp người, trong mắt Tô Văn Ca dần ngưng tụ hơi
bị đẩy ra xa một trượng, đập mạnh lên người quân Tiếu gia định đánh lén.



Nàng vốn muốn kéo Yến An Quân để chặn tên này, thuận tiện vụng trộm va chạm

bụng nàng ta, dù sao Bảo Phi không mang tử thai, nói không chừng va chạm xong sẽ thành một xác hai mạng!



Nàng tính kế thì hay, nhưng sự thật thường tàn nhẫn.



Hoàng Hậu bị ném ra, bụng chấn động, dưới chân nàng đột nhiên chảy ra một ít

máu đen. Thiệu Tuyên Đế nhìn thoáng qua chán ghét nhíu mày. Hắn đại khái đoán được máu đen dưới thân Hoàng Hậu nhất định là “tử thai” lúc trước

vụng trộm sai Thái Y giữ lại, quả là điềm xấu.



Nhất là lúc Bảo Nhi đang có thai xảy ra loại chuyện này, lại càng là điềm xấu!



Thiệu Tuyên Đế giơ tay ôm Yến An Quân vào trong lòng, cúi đầu hôn lên gương

mặt mềm mại của nàng: “Bên kia không sạch sẽ, nhìn không tốt cho con.

Bảo Nhi có mệt không? Giờ chúng ta hồi cung đi.”



“Nơi này không sao chứ?”



Yến An Quân chỉ chỉ đám Tô Văn Ca cùng quân Tiếu gia đang hỗn chiến.



Thiệu Tuyên Đế cười khẽ một tiếng: “Trận này tất thắng, đều được trẫm nắm

trong tay, Bảo Nhi không cần lo lắng.” Hắn hơi dừng, ánh mắt lạnh nhìn

khắp điện hỗn độn cùng nhóm cung phi sợ đến thất hồn lạc phách, lại nói: “Sau ngày này, hậu cung sẽ đại biến.”



“Bảo Nhi… Sau này nàng có nguyện cùng trẫm…” Thiệu Tuyên Đế há miệng thở

dốc, có điều câu nói kế tiếp lại bị bao phủ trong một tiếng hét, Yến An

Quân đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy tướng quân tuổi trẻ đẹp trai, tư thế oai hùng đang thẳng lưng, trường kiếm trong tay xuyên thủng giáp sắt, đâm

một nhát thấu tim người đối diện.



Khóe miệng Tiếu Tự Hổ nhỏ ra từng giọt máu, sau đó càng chảy càng nhiều, hắn không thể tin nhìn kiếm trên ngực mình, chỉ vào Tô Văn Ca không biết

nói câu gì, rồi sau đó thân mình khổng lồ đổ “rầm” xuống đất, như bị

hàng nghìn hàng vạn cột sét đánh ngã không dậy nổi.



Tô Văn Ca lạnh mặt rút kiếm ra, rút một cái khăn trên người ra lau thân kiếm.



Thiệu Tuyên Đế thấy Yến An Quân không nghe rõ lời hắn nói nên vẻ mặt ngây

ngô, bỗng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hắn dịu dàng cười, lắc đầu nói:

“Quên đi, sau này nói.”