Hệ Thống Sủng Phi

Chương 88 :

Ngày đăng: 09:26 19/04/20


Tiếu Tự Hổ ban đầu ngó trước lo sau không dám hành động xúc động, nay rốt

cuộc quyết định được ăn cả ngã về không, lại không ngờ đế vương từng bị

hắn coi là con kiến càng đã trưởng thành đến mức này, hắn dù không muốn

tin cũng không thay đổi được kết cục đã định. Từng quân sĩ Tiếu gia bắt

đầu ném vũ khí trong tay.



Sau đó một đám trường đao trong tay bọn chúng rơi “keng” trên mặt đất.



Trên gương mặt trẻ tuổi của bọn họ là đôi mắt sáng ngời, vẫn tràn ngập khát

vọng được sống, rõ ràng kết cục đã nghiêng về một bên, không ai muốn

mình bị chém giết.



Những người này đều là người Cao Thú, chỉ vì lệ thuộc dưới tay Tiếu Tự Hổ mới bị dẫn vào hoàng cung để bức cung, nhưng rốt cuộc chỉ là những người vô tội bị liên lụy… Có điều, thật sự vô tội chứ?



Sợi tóc trên trán Tô Văn ca bị máu nhuộm thành màu nâu đỏ, hắn lạnh lùng

nhìn những người này, đám thanh niên này, nhìn đôi mắt ham sống của bọn

họ mà cười một tiếng, âm thanh đột nhiên lãnh lẽo như đêm trăng: “Các

ngươi có biết bản thân đang làm gì không?”



Quân nhân Tiếu gia bị vây ở giữa, bốn phía là quân thiết giáp mà Tô Văn Ca dẫn đến, vây toàn bộ cung điện chật như nêm cối.



“Tướng quân, chúng ta biết mình đang làm gì.” Một quân sĩ hung hãn ném trường

đao trong tay đứng ra, mặc kệ áo giáp trên người trực tiếp quỳ xuống,

hắn trầm giọng nói: “Chúng ta theo Tiếu Tướng Quân đến đây, nay Tiếu

Tướng Quân đã chết, chúng ta đương nhiên một lần nữa thuộc về quân đội

của Hoàng Thượng.”



“À, ngươi nghĩ vậy sao?”



“Vâng, Tướng Quân.”



“Nhưng các ngươi lấy đâu ra tự tin cho rằng bản tướng sẽ nhận các ngươi về đội ngũ vậy?”



Người này nghe vậy giật mình, những lời này ý là… Hắn mở to hai mắt không dám tin, bọn họ đều là quốc dân Cao Thú, huống hồ bọn họ có nhiều người như vậy cùng hàng phục Hoàng Thượng, sao Hoàng Thượng có thể không nhận?

Bọn họ vừa không phải người ngoại bang vừa không phải người chủ sự, tuy

đến bức cung nhưng chỉ nghe theo lệnh của Tiếu Tự Hổ, một đội ngũ lớn

thế này, vì sao không nhận?



“Chiến bại mà hàng, lại bại lại hàng, bản tướng không biết các ngươi rốt cuộc tự cho mình là thứ gì?”
Trở về hiện đại, hay… ở lại đây? Ngay từ đầu không hỏi hệ thống quân vì

nàng không chắc mình có thể hoàn thành nhiệm vụ, sau đó không hỏi hệ

thống quân là vì…



Luyến tiếc.



Lòng nàng loạn, tay cũng không tự chủ được bắt đầu lộn xộn.



Nàng xoa rối sợi tóc mềm mại rủ xuống của Thiệu Tuyên Đế, nổi giận nói:

“Thần thiếp không muốn Hoàng Thượng đi trước, thần thiếp muốn đi trước

Hoàng Thượng, nếu không để lại thần thiếp một mình cô đơn… Thần thiếp,

thần thiếp sẽ học Thái Hậu hồng hạnh ra tường, tức chết Hoàng Thượng.”



Thiệu Tuyên Đế giật mình mới hiểu nàng đang nói gì, tuy biết nàng đang buồn

bực, nhưng nghe lời nói như thế… Trong lòng Thiệu Tuyên Đế…

rất-không-thích!



“…Còn muốn hồng hạnh ra tường?” Thiệu Tuyên Đế nheo đôi mắt phượng nguy hiểm

tới gần, hắn biết hai mắt mình rất mê hoặc, nhất là đối với tiểu nữ nhân này, vì thế không biết từ khi nào hắn bắt đầu học được cách lợi dụng ưu thế này.



Yến An Quân bị nhìn đến hôn mê bỗng bị hắn nhẹ nhàng kéo về phía trước ngồi trên bụng hắn, tiểu Thiệu Tuyên Đế nóng bỏng không e dè đặt giữa hai

chân nàng. Yến An Quân đỏ mặt, đương nhiên biết hắn có ý đồ gì, nàng đảo mắt, bỗng ôm bụng rên rỉ làm bộ không khỏe.



Thiệu Tuyên Đế quả nhiên mắc mưu, vội vàng đỡ thắt lưng nàng: “Bảo Nhi có chỗ nào không thoải mái à?”



Yến An Quân thầm thì: “Thần thiếp mệt mỏi quá.”



Thân mình Thiệu Tuyên Đế cứng đờ, bỗng nhớ lúc trước Thái Y nói với hắn khả

năng Bảo Phi mang song thai… Như thế nhất định là mệt chết được. Thiệu

Tuyên Đế áy náy cẩn thận đặt nàng xuống bên cạnh, hắn cầm tay nàng, ôn

hòa nói: “Tại trẫm thô lỗ, không còn sớm nữa, ngủ đi.”



“Ừm.”



Ánh nến bị chưởng phong dập tắt.



Ban đêm, một đôi tay mềm vươn ra sau thắt lưng hắn, ôm chặt lấy người trước mặt.