Hệ Thống Sủng Phi

Chương 89 :

Ngày đăng: 09:26 19/04/20


Bên ngoài Tú Viên Cung tối om một mảnh, trăng sáng lúc trước cũng đã nấp sau mây.



Cố Cẩm mặc một chiếc áo khoác ngắn nhạt màu xoa xoa bả vai, đẩy cửa sổ ra. Tối hôm qua nàng một đêm không ngủ, vào cung đã mấy tháng mà nàng chưa

gặp mặt Hoàng Thượng được mấy lần, thân là Tiểu Chủ, chưa thị tẩm thì

không có lý do gì xin Hoàng Thượng thăng phân vị, cho nên phân vị Tiểu

Chủ của nàng chưa bao giờ thay đổi.



Tối hôm qua hoàng cung làm gia yến, một Tiểu Chủ như nàng, nay trong cung

không còn Thái Hậu phù hộ, đương nhiên bị người khác chê cười, cho nên

không nhịn được bỏ về sớm.



Ngoài cửa sổ tối đen như mực, Cố Cẩm vươn người, học hành động của Yến An

Quân thanh tú ngáp một cái, đẩy cửa phòng ra. Nàng đang học đến đâu dùng đến đấy, ngược lại cũng rất giống, ngày trước vốn khắc từng cử động

tiếng nói của Yến An Quân vào đầu, giờ thuận miệng nói thuận tay làm mãi cũng thành quen.



Trong viện ướt sũng như vừa mưa xong, ngẫu nhiên còn có vài giọt “nước mưa”

rơi vào trên tóc, Cố Cẩm thản nhiên đưa tay lau nước mưa trên mặt, nhẹ

nhàng bước chân ra khỏi phòng.



Nàng dụi hai mắt buồn ngủ, khi mở ra phía trước vẫn còn mông lung.



Nàng lắc lắc đầu, nhấc chân bước vào trong viện, dưới chân cũng ướt ướt dính dính, nàng đi vài bước rồi hoảng hốt phát hiện chân hơi cộm lên, lại

không nhìn rõ mặt đất có cái gì.



“Ai ở đó?”



Tiểu thái giám gác đêm cầm đèn tới, những tiểu thái giám trực ca đêm như bọn họ đều vì tra xét xem có cung nữ, thị vệ không có mắt vụng trộm làm

chuyện gì hay không. Dù sao ban đêm nhiều trộm, tuy đây là trong cung,

nhưng âm mưu trong hoàng cung này còn ít hơn bên ngoài hay sao?



Bình thường loại chuyện này không dễ phát hiện, không ngờ tối nay để hắn gặp may.



“Là ta.”



Cố Cẩm chỉnh lại váy đoan trang đi tới giữa sân, nàng chỉ mất ngủ, không

làm chuyện gì đuối lý nên không sợ tiểu thái giám đi tuần.



Tiểu thái giám kia giơ đèn lồng đi tới, soi vào người trong viện… Trên đầu

trên mặt nữ nhân kia đầy là máu, trên tay cũng có một vết máu lớn, đây
Căn bản là ảnh hưởng cái gì mới được?



Vương Thái Y nhắm mắt tỏ vẻ bất đắc dĩ…



Hoàng Thượng à, thần đã truyền chuyện này ra cho ngài, ngài còn hỏi tới hỏi lui không tha, rốt cuộc còn muốn thế nào nữa?!



“Hoàng Thượng, thần cam đoan!”



Vương Thái Y bị ép bất đắc dĩ.



“Sức khỏe của Bảo Phi nương nương tuyệt đối không có vấn đề! Hoàng Thượng

ngài không cần lo lắng, hiện nay Bảo Phi nương nương mới mang thai bảy

tháng mà thôi, nếu sinh ít nhất phải chờ tới…”



Vương Thái Y đang định giơ ngón tay thề, ai ngờ An Đức Lễ hổn hển chạy tới,

miệng liên tục phát ra âm thanh hoảng hốt: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!

Bảo Phi nương nương sắp sinh rồi!”



Bảo Phi?



Bảo Nhi…



Nay mới có bảy tháng… Dù Thiệu Tuyên Đế có ít kinh nghiệm với chuyện nữ tử

sinh sản cũng biết chưa đủ tháng mà đã sinh… Đó gọi là sinh non… Mà nữ

nhân trong cung sinh non vô cùng có khả năng là bị người ám hại… Lẽ nào

thật sự có kẻ tìm được cơ hội xuống tay với Bảo Nhi dưới tầng tầng lớp

lớp bảo vệ của hắn?



Ánh mắt Thiệu Tuyên Đế tối sầm xuống, hắn lạnh mặt siết chặt nắm tay, Bảo Nhi nhất định không thể gặp chuyện không may.



Nghe An Đức Lễ báo Bảo Phi sắp sinh, Vương Thái Y đang định chữa lời mình

vừa nói, không ngờ ngay sau đó cảm thấy một cơn gió quét qua bản mặt ra

tới phát đau.



Cho đến khi ngẩng đầu nhìn lên, lão giật nảy mình.



Chỉ thấy nơi Thiệu Tuyên Đế vừa đứng đã không còn bóng người…