Hệ Thống Sủng Phi

Chương 90 :

Ngày đăng: 09:26 19/04/20


Trong Dưỡng Tâm Điện.



“… Đau quá!”



Đây là âm thanh yếu ớt như hơi thở của Yến An Quân.



“Chủ tử, nhịn chút nữa là tốt rồi…”



Bóng Thiệu Tuyên Đế tiến vào trắc điện Dưỡng Tâm Điện nhanh như chớp, ánh

mắt hắn liếc qua đã thấy Bảo Phi đang gian nan dời bước chân. Gương mặt

bình thường mềm mại hồng hào đã mất hết màu sắc, hai tay cố gắng đỡ cái

bụng tròn vo, thân mình cũng được Lộc Nhi cùng một cung nữ khác đỡ chặt.



Bàn tay trong tay áo Thiệu Tuyên Đế lại nắm chặt vài phần.



Hắn nhẹ nhàng nhận lấy Yến An Quân từ tay một cung nữ, ôm cả ba mẹ con vào

lòng, cánh tay dùng lực chống động tác của nàng. Cảm nhận được nữ nhân

trong lòng vì đau mà run run, ánh mắt Thiệu Tuyên Đế lại càng tăm tối,

hắn giật giật môi, chưa thôi lo lắng, khóe miệng lại cố gắng nở một nụ

cười khiến người ta an tâm: “Bảo Nhi, đừng sợ, trẫm ở bên cạnh nàng.”



Hắn nắm chặt tay nàng, nhận hết sự run run kia vào lòng bàn tay to lớn.



Đừng sợ.



Hai người dựa sát vào nhau, hai tay đan xen, Thiệu Tuyên Đế phối hợp với

tiết tấu của Yến An Quân, đi vài bước, chỉ khoảng mười bước chân lại mất thời gian nửa chén trà.



Trên trán Yến An Quân lấm tấm mồ hôi, dù thời tiết nay đang cực rét lạnh

cũng khó có thể ngừng mồ hôi của nàng, cơn đau thắt trong bụng khiến

nàng cắn chặt môi, sắc mặt tái mét nói không ra lời. Thiệu Tuyên Đế dừng một chút, hoàn toàn đỡ lấy người nàng, lẳng lặng kề trán lên trán nàng, trong ánh mắt nặng nề chỉ soi một mình bóng nàng.



“Có mệt không?” Giọng nói trầm thấp của Thiệu Tuyên Đế kề sát bên tai nàng. Âm thanh của hăn càng nhẹ hơn xưa, dường như sợ làm người trong lòng

giật mình.



“Không mệt.”



Sắc mặt Yến An Quân dần dịu hòa xuống.
Yến An Quân nhắm mắt lại, hít sâu từng hơi, nhẫn nhịn từng cơn đau sâu sắc. Trong lúc mơ màng, dường như nàng nghe thấy một giọng nói :



[Tiểu Quân Quân, dùng sức thêm chút nữa, bé cưng sẽ chào đời.]



[Ráng thêm chút nữa!]



[Tiểu Quân Quân, đừng ngủ, ta đã nhìn thấy đầu thằng bé rồi, hình như là một

đứa trẻ đáng yêu – tuy còn kém bản hệ thống quân một chút. À, Thẻ Giữ

Thai… không thể giúp ngươi sinh con, nhưng có ta ở bên ngươi này, tin

ta, ngươi làm được, cố lên!]







Cung nữ bưng bồn máu hết vào lại ra.



Thiệu Tuyên Đế siết chặt nắm tay trong tay áo, ánh mắt nhìn phòng trong chằm

chằm, thật lâu không chịu dời đi. Lúc này, nữ nhân của hắn, con của hắn, đều ở trong.



“Nói thật cho trẫm, chủ tử ngươi mới mang thai bảy tháng, sao có thể sinh non!”



Cô gái hắn dùng hết sức bảo vệ, sao có thể cho phép nhiều lần bị tính kế?! Thiệu Tuyên Đế giận tái mặt, trên mặt không nhìn ra vui giận, có điều

từ giọng nói có thể nghe ra trong lòng hắn đã hừng hực lửa giận.



“Bẩm Hoàng Thượng, ma ma nói, hai đứa trẻ trong bụng đã tương đối lớn, chủ

tử sinh non là tình huống bình thường, Hoàng Thượng không cần lo lắng,

chủ tử nhất định sẽ bình an.”



Lộc Nhi quỳ xuống cúi đầu đáp.



Nàng theo chủ tử đã lâu mà chưa từng thấy bộ dạng này của Thiệu Tuyên Đế, hoài nghi như vậy, âm trầm đến mức như đè nén…



Có thể nổ tung bất cứ lúc nào.



Thiệu Tuyên Đế hơi ngẩn ra, giờ mới nhớ ra song thai quả thực rất dễ sinh

non, lúc này gương mặt căng thẳng của hắn mới lơi lỏng một chút. Chỉ cần không phải nữ nhân trong cung tìm thấy cơ hội xuống tay, Bảo Nhi của

hắn nhất định sẽ an toàn… Bảo Nhi.