Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 102 : Thế Giới Đêm 2

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Cô đi trong khuôn viên trường, nhìn những thứ hỗn tạp xung quanh. Bỗng một nữ sinh chạy va vào cô



Rầm!



Cô đưa tay ôm lấy eo nữ sinh đó, nữ sinh nhìn cô đỏ mặt bần thần. Khi lấy lại tinh thần mới ngại ngùng đưa ra một lá thư hồng.



- Tớ.... tớ... thích cậu... Làm... làm bạn.... trai tớ nhé



[ Weo! Ký chủ được tỉnh tò kìa... = ̄ω ̄= ]



Cô chưa kịp trả lời đã có một bóng dáng phóng tới dựt lấy lá thư, lời nói chế giễu



" Mẹ nó! Con gái gì mà chỉ biết cúi mặt, còn đòi làm bạn gái của anh em tao. Có tin tao cho mày khỏi xuất hiện ở trường này luôn không? "



- Bạch... Bạch thiếu gia... xin lỗi... tôi đi ngay



Cô nhìn nữ sinh đó chạy đi, sau đó nhìn Bạch Thiển quăng lá thư vào sọt rác. Cô quay người đi, Bạch Thiển chạy theo



" Này! Đi ăn sáng không? "



" Cút "



" Kìa! Cần đuổi như đuổi tà không? Ăn đi "



" Không "



"... Ưm...! ah, nếu cậu ăn với tôi. Tôi mua lại xe đạp cho "



Bộp!



Cô vươn tay nắm lấy cổ áo Bạch Thiển lôi đi



" Nè! Từ từ... té bây giờ "



Đến căn tin, cô lấy một ly cà phê cùng một phần ăn. Còn Bạch Thiển lấy 4 lon bia và 2 phần ăn. Ngồi xuống, cô bắt đầu dùng bữa. Bạch Thiển vừa ăn vừa nhìn cô hỏi



" Sao ăn ít vậy? Vậy mà mạnh được mới ghê đó "



" Còn hơn kẻ ăn như heo mọi mà yếu xìu "



" Nói ai heo mọi hả? "



Bạch Thiển tức giận, cô nhếch môi. Bỗng tiếng nói xôn xao vang lên rộn rã, cô quay lại nhìn. Những lời nói lọt vào tai cô



- Đó là hoa khôi khối Nghệ Thuật phải không?



- Ừ! Nghe nói còn là bạn gái của Bạch đại thiếu gia



- Gì chứ? Chắc cũng chỉ cái dạng gái bao thôi



- Ha ha! Cô ta nhờ học bổng mà vào trường này đó



- Xì! Bây giờ chẳng phải bị Thẩm đại tiểu thư gì đó cho ăn hành sao? Sống dở chết dở



- Bạch đại thiếu gia nghe nói dạo này cũng không quan tâm đến cô ta nữa



- Hừ! Thứ đàn bà đó ai mà thèm chứ? Tưởng mình là thánh nữ chắc



- Ha ha haaaa



.........



Cô nheo mày lại, nhìn qua Nhược Liên đang cầm khay cơm nhìn xung quanh. Gương mặt lo lắng bồn chồn bởi những lời thì thầm xung quanh, Bạch Thiển vừa nhai cơm vừa nói



" Hừ! Yêu cái thằng khốn đó thì chỉ tổ nhọc lòng. Bây giờ bị bỏ rồi chẳng phải sao? "



Cô đứng dậy bước đến phía Nhược Liên, cô ta thấy cô liền ngẩn ra cười nhẹ



" Chào "



" Ừ! Đang kiếm chỗ ngồi sao? Lại ngồi cùng đi "



Nhược Liên nhìn đến băng khoăng



" Nhưng... "



Cô không để Nhược Liên nói hết câu đã kéo Nhược Liên đến chỗ ngồi xuống, nhìn thấy Bạch Thiển liền kinh ngạc



" Bạch thiếu gia "



" Ừ "



Bạch Thiển không quan tâm cầm lon bia uống, cô cười nhẹ nói



" Ăn đi "



" Cảm ơn "



Cô cùng bọn họ bắt đầu dùng bữa, mọi người xung quanh nhìn đến bàn tán. Nhược Liên lo lắng nhìn cô



" Tớ ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến cậu mất "




" Ai cho ngươi ăn hả? Cút ra, thả ta ra. Ký chủ! Hắn ức hiếp ta... "



Cô lắc đầu thở dài, nói



" Ta đi đây "



Nói rồi cô biến mất, trở về nhà trọ nằm trên giường. Đôi mắt nhắm lại, nhìn đồng hồ đã 19h tối liền đứng dậy thay đồ. Cô diện một chiếc áo thun đen, quần jean dài mài rách. Áo khoác gió màu đen, mái tóc tím dài buộc lệch qua vai trái. Cô đeo vào cặp kính che đi đôi đồng tử lạnh nhạt, khẽ nâng lên tạo ra ánh sáng lạnh.



Píp píp píppppp



Tiếng còi xe vang lên inh ỏi, cô mang giày bata bước ra. Bạch Thiển quăng cho cô chiếc nón bảo hiểm



" Helo "



" Hừ "



Cô leo lên xe, chiếc xe phóng đi như cơn gió. Bạch Thiển nói



" Sao không hỏi tại sao tôi lại biết nhà cậu "



" Không quan tâm "



" Xì "



Khoảng 10 sau chiếc xe dừng lại, Bạch Thiển bước xuống đi đến cửa đưa ra tấm thẻ đen cho hai tên bảo vệ. Cô cùng hắn bước vào, tiếng nhạc inh ỏi xông vào tai cô. Ánh đèn chớp lóa đủ màu, những con người điên cuồng chơi đùa. Bạch Thiển dẫn cô tới một chỗ ngồi Vip, phục vụ đi lại



- Thiếu gia dùng gì ạ?



" Một chai wisky, còn cậu? "



" Rượu vang "



Phục vụ lui ra, cô nheo mày nhìn những con người lắc lư theo nhạc. Bạch Thiển châm một điếu thuốc hút liếc qua cô



" Nơi này thế nào? "



Cô gật nhẹ đầu, bỗng một nhóm 5, 7 nữ nhân mặc đồ sexi đi tới. Ngồi cạnh cô và Bạch Thiển



- Bạch thiếu gia! Sao lâu quá không tới



- Đây là ai vậy? Đẹp trai quá



" Bạn tôi "



- Ái chà! Nào, uống với em một ly nha



Cô nhận lấy ly rượu uống, choàng tay qua dịnh lấy vai nột cô gái. Bạch Thiển nhếch môi



" Tôi cứ tưởng cậu là nai tơ ( Kẻ ngây thơ) chứ "



" Ha! "



Cô nốc cạn ly rượu, tiếng nhạc xung quanh càng lớn hơn. Bạch Thiển đẩy cô gái ra kéo tay cô nói



" Chơi gì không? "



" Hử? "



Xoảng! Rầm



- CON MẸ NÓ!



Tiếng nhạc dừng lại, mọi người tập trung vào một hướng. Một tên đàn ông khoảng 50 tuổi lật bàn chửi rủa. Trên đất là một cô gái mặc đồ phục vụ, xung quanh có những mảnh vỡ của chai sành



- Mẹ mày! Ngủ với ông một đêm cũng không chịu. Mày xem thường tao quá rồi



Bạch Thiển chậc lưỡi nheo mày



" Có thằng chó nào lại gây phiền phức rồi. Mất mẹ nó hứng thú "



Cô nhìn đến cô gái bị tát một cái, kinh ngạc khi thấy đó là Nhược Liên. Cô chạy tới đá người đàn ông ra, đỡ Nhược Liên đứng dậy đưa ra sau bảo vệ. Bạch Thiển nhìn đến...



- Mẹ mày! Thằng chó nào?



Tên đó đứng lên quát, khi thấy cô liền kinh ngạc. Mặt hơi ửng hồng



- Tiểu mĩ nam nha~



Cô nheo mày lại, đá thêm một cước khiến ông ta văng vách



- Mẹ nó! Bắt tụi nó lại cho tao



Một đám người xông lên, cô vật từng người xuống ngã lê lết trên đất. Người đàn ông lấy súng chĩa vào cô, cả đám cũng vây quanh cô, trên tay mỗi người là một thanh súng. Nhược Liên sợ hãi núp phía sau cô. Bạch Thiển thấy liền tức giận



" Mẹ nó "



Định xông lên nhưng bị một bàn tay cản lại, Bạch Thiển tức giận quay qua liền kinh ngạc. Một tiếng nói trầm thấp vang lên



" Cứ xem trước đã "