Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 103 :
Ngày đăng: 12:16 30/04/20
Một người nam nhân ước chừng 23 tuổi, thân mặc âu phục đen lịch lãm, mái tóc vuốt keo ra sau chỉnh tề. Đôi mắt diều hâu màu xám, cho ta thấy một mảng mù mịt cùng khó dò. Mũi cao góc cạnh. Môi bạc mỏng lạnh lùng ngậm một điếu thuốc. Làn da lúa mạch mạnh khỏe, đôi tay mang một đôi găng màu đen. Khí tức trãi đời cùng tàn nhẫn, mang theo sự lãnh đạo đứng đầu.
" Thẩm thiếu? "
Bạch Thiển kinh ngạc, ngồi xuống cạnh hắn. Cô đã thấy sự hiện diện của người nam nhân này, Nhược Liên phía sau run rẩy nói
" Cậu đi đi... cậu... sẽ bị liên... liên lụy đó... "
Cô nhìn người đàn ông đó bước tới, gương mặt già nua dâm đãng
- Ngoan ngoãn đi theo ông, ông sẽ nhẹ nhàng với hai em
Cô trầm mặc, nhanh như chớp khống chế một tên cầm cây súng bắn vào đầu tên đó.
Bằng bằng bằng!
Cô chưa kịp để bọn họ phản ứng đã cho mỗi tên một phát đạn, còn lại lão già đó. Cô định bắn nhưng hết đạn, quăng xuống đất. Lão già chĩa súng vào cô
- Mẹ mày... đi chết đi
Bằng!
Lão ta trợn mắt ngã xuống, trên trán là một vết máu dài. Cô lạnh nhạt nhìn, lấy ra một chiếc khăn. Gỡ mắt kính xuống lau, đôi mắt đỏ như máu sâu thẳm không tia sáng. U tịch như một cõi âm ti, lạnh nhạt thờ ơ. Cô đeo vào nâng nhẹ, ánh sáng lạnh tỏa ra. Nhìn trong bóng tối có một thân ảnh lướt qua cũng không quan tâm. Bước đến Nhược Liên cười nhẹ, lau nước mắt trên khóe mi cô ta
" Không sao chứ? "
" Tớ... hic... tớ không... không sao "
Nhược Liên nước mắt chảy dài nhìn thi thể trên đất, cô đưa Nhược Liên bước đến chỗ Bạch Thiển nãy giờ chứng kiến. Sự sững sờ hiện lên mắt, bước đến bên cô
" Người anh em, cậu bắn súng rất chuyên nghiệp. Từng học sao? "
" Ừ! Trãi qua sinh tử nên luyện được "
" Chỉ là học sinh mà trãi qua sinh tử gì? Cậu rốt cuộc là ai? "
Bạch Thiển híp mắt hỏi, cô nhìn người nam nhân ngồi trên ghế.
" Một nam sinh bình thường. Đây chắc là Thẩm đại thiếu gia nhỉ? "
" Tôi là Thẩm Lăng "
" Tôi là Đông Phương Hắc Nguyệt. Hân hạnh gặp ngài "
" Thẩm ca? "
Nhược Liên khẽ gọi, Thẩm Lăng lạnh lùng nhìn qua Nhược Liên nheo mày.
" Không sao chứ? "
" Không "
Nhược Liên lắc đầu, lau nước mắt nở một nụ cười tươi. Thẩm Lăng đứng lên, đôi mắt liếc vào bóng tối
" Đưa Hi tiểu thư về "
" Dạ "
Một tiếng nói vang lên, bóng đen đó xuất hiện trước mặt. Là một nam nhân, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc. Cúi đầu
" Mời Hi tiểu thư theo tôi "
" Vâng... Hắc Nguyệt, cảm ơn. Mai gặp lại "
Cô nhìn Nhược Liên đi xa liền quay lại đối mặt với Thẩm Lăng. Hắn đứng dậy đi vào trong, Bạch Thiển kéo cô theo
" Đây là phòng tụ họp của chúng tôi "
Bạch Thiển nói, dọc theo dãy hành lang yên tĩnh mà đi. Một căn phòng sang trọng hiện ra, trên dãy hành lang chỉ có duy nhất một căn phòng này. Mở cửa bước vào, Thẩm Lăng ngồi xuống sô pha, một tên vệ sĩ đi lại tủ đựng rượu lấy ra một chai rót vào ba ly. Thẩm Lăng đưa rượu lên nhấm nháp. Khẽ nhướn mày, cô ngồi xuống
" Nghe danh Thẩm thiếu đã lâu, hôm nay gặp mặt quả là vinh dự "
" Hắc Nguyệt? "
" Phải "
" Ha! Cậu bắn súng rất chuyên nghiệp, hơn cả những thuộc hạ của ta "
Người con gái đó bật dậy, đó chính là Ngọc Diện. Cô ta nhìn xung quanh, đôi mắt ánh lên đề phòng
" Đây là đâu? "
Cạch!
Cô mở cửa đi vào, nhìn Ngọc Diện. Trên tay là cái khay đựng cháo cùng một ly sữa nóng. Khẽ nâng gọng kính
" Anh là ai? "
" Ân nhân của cô "
" Hừ! Ngươi nghĩ ta tin? "
Ngọc Diện hừ lạnh, cô bước đến đặt tô cháo thơm phức xuống. Ngọc Diện nhìn cô chán ghét rồi nhìn lại mình. Trên người cô ta bây giờ đang mặc một bộ đồ ngủ dài màu hồng nhạt, Ngọc Diện ngước lên
" Anh cứu tôi? "
" Phải "
" Tên gì? "
" Đông Phương Hắc Nguyệt "
" Bao nhiêu tuổi? "
" 19 "
" Đây là đâu? "
" Nhà trọ "
" Ở vơi ai? "
" Một mình "
Ngọc Diện nhìn cô khó chịu, như nhớ ra gì đó liền đứng lên nắm cổ áo cô
" Vậy ai thay đồ cho tôi? "
" Cô nghĩ xem? "
Ngọc Diện đứng hình nhìn nụ cười nhạt trên môi cô, cô khẽ nâng gọng kính. Đôi mắt Ngọc Diện hiện lên tức giận cùng sát khí
" Đi chết đi "
Ngọc Diện vung cú đấm lên, cô bắt lại xoay người Ngọc Diện bẻ tay cô ta ra sau. Ngọc Diện tức giận
" Anh dám đánh tôi? "
" Tôi không biết thương hoa tiếc ngọc đâu "
Phịch!
Cô đá Ngọc Diện lên giường, xoay người rời đi. Ngọc Diện ngơ ngác, tức giận quăng gói vào cửa. Quát lên
" Đồ chết tiệt "
________________
Cô nhếch môi, nâng nhẹ mắt kính. Thật ra cô không phải người thay đồ và nấu cháo cho con cọp cái đó. Mà cô đã bảo Ciara làm khi cô ta còn bất tỉnh. Căn nhà trọ này cũng là do cô thuê sẵn trước khi cứu Ngọc Diện...
" Alo "
Cô bắt máy, bên kia tiếng nói Phi Thanh vang lên
" Đại ca! Sao rồi? "
" Ổn! Các người cứ theo kế hoạch mà làm "
" Rõ "
Cô cúp máy, bây giờ đã là 20h khuya. Cô nhếch môi, rời khỏi nhà trọ
" Trò chơi chinh phục mỹ nhân bắt đầu... "