Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 107 : Thế Giới Đêm 7

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Cô nhìn người nam nhân đó, Bạch Thiển nheo mày lại.



" Bạch nhị thiếu gia của Bạch gia, Bạch Thiển "



" Đông Phương Hắc Nguyệt "



Người thanh niên đó không phản ứng gì, bước lên bên cạnh là một quản gia trang nghiêm đang cầm một cây gậy đứng thẳng người.



" Thiếu gia của ta là Mạc Kì Ngôn "



" Mạc Kì Ngôn... "



Bạch Thiển kinh hãi, cô nhìn qua. Tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên trong đầu



[ Ký chủ! Đó là nam phụ Kì Ngôn. Năm 15 tuổi hắn đã bị nam9 Bạch Tử Du làm mù đôi mắt. Mãi mãi không thấy ánh sáng, trong sự đau khổ hắn đã từ từ đi lên. May mắn gặp được bang chủ của Hắc Ngọc Đông Phương bang, đến nay vẫn là 1 bang phái bí ẩn. Luôn giữ vững vị trí đứng đầu, được lão già bang chủ thu nhận. Nâng đỡ tạo ra một công ty tài chính lớn nhất nhì thế giới, sau khi vững chắc liền tìm đến trả thù. Biết nữ9 là người yêu của nam9 liền bắt đi muốn uy hiếp. Phải nói hắn hận nam9 tận xương tủy. Vốn cốt truyện là yêu nữ9 nhưng có lẽ vì sự xuyên linh hồn của nữ phụ nên hắn không còn yêu nữ9 nữa. Cũng không giúp đỡ cô ta ]



Cô gật nhẹ đầu, nhìn Nhược Liên. Bạch Thiển đôi mắt sắc bén



" Ngươi là Mạc Kì Ngôn? Bị Bạch Tử Du làm mù đôi mắt? "



Không gian im lặng, mọi thứ âm trầm đáng sợ. Kì Ngôn nhếch môi, nụ cười hiện lên



" Ha! Nói đến thật đau lòng "



Cô lạnh nhạt hỏi



" Anh muốn gì? "



" Muốn gì? Mắt đổi mắt "



Cô nâng nhẹ gọng kính, nhìn qua Nhược Liên



" Cô ấy vô tội "



" Những kẻ bên cạnh tên khốn đó đều có tội "



Lời nói Kì Ngôn lạnh nhạt quyết đoán, cô đưa súng lên chĩa vào hắn bắn



Bằng! Keng...



Viên đạn phóng đến Kì Ngôn bị chẻ ra làm đôi, quản gia bên cạnh thu kiếm vào nhìn cô. Bạch Thiển nhìn qua cô nói



" Cậu cần gì quan tâm cô ta, chúng ta đi thôi. Mạc thị luôn đối đầu với Bạch gia như nước với lửa. Cậu còn ở đây sẽ bị dính dáng tới "



Cô không nhìn Bạch Thiển, lạnh nhạt nói



" Mạc thiếu! Chắc ngài đã nhầm lẫn, Nhược Liên vốn dĩ không có giá trị nào với Bạch đại thiếu gia kia. Nay anh bắt cô ấy, cũng chẳng làm được gì. Chi bằng thả ra? "



" Ha! Không có chút giá trị sao? Vậy ai mới có giá trị đây? "



Kì Ngôn khinh miệt, cô vẫn lạnh nhạt nói



"... Thứ ngài cần là mạng của Bạch đại thiếu gia, cần gì phải hà hiếp một cô gái bình thường? "



" Ồ! Ngô lão, ông thấy sao? "



Kì Ngôn nhếch môi hỏi, vẫn hướng mặt ra bên ngoài. Mái tóc xanh dương tung bay, quản gia uy nghiêm



" Đã lâu như vậy mà hắn chưa tới. E rằng như lời cậu thanh niên đây nói. "



" Được! Vậy thả người đi "



" Nhưng thiếu gia, Bạch nhị thiếu phải ở lại chứ nhỉ? "



" Phải! Hắn là người Bạch gia, phải chết "



Bạch Thiển trầm mặt, nắm chặt lòng bàn tay. Nghiến răng



" Lũ khốn các người nghĩ có thể bắt lão tử? "



" Vậy không thả người "



Ngô quản gia uy nghiêm nói, sắc mặt không đổi. Cô nâng nhẹ gọng kính, ánh sáng lạnh tỏa ra, bỗng Ngọc Diện xông vào



" Hắc Nguyệt "



Cô quay lại nhìn Ngọc Diện, nheo mày



" Sao không ở dưới? "



" Tôi... kệ tôi. Cần anh quản chắc "



Ngọc Diện hất mặt quay đi, Kì Ngôn nghe thấy liền nhếch môi



" Tiếng nói này... chắc là của Ngọc tiểu thư "



" Anh là ai? "



" Mạc! Kì! Ngôn "



Vụt! Xẹt...



Lời nói của Mạc Kì Ngôn gằng lên, thì một bóng dáng nhanh như cắt vụt đến chỗ Ngọc Diện. Cô nhìn đến kéo Ngọc Diện lại chắn đi



Xẹt! Phập! Vụt vụt...
" Đại ca! Cậu thật sự không sao. Phước lớn mạng lớn "



" Phiền chị lo lắng rồi "



" Ha ha! Không có "



Cô nhìn qua Thẩm Lăng đang quan sát mình, đáy mắt hắn hiện lên khó dò



" Vết thương thế nào? "



" Không sao! May là có người cứu giúp "



" Ai? "



" Một lão già định cư trên biển "



" Ha! Tuy nói cậu thoát khỏi biển lửa. Nhưng vết kiếm của Ngô quản gia kia người thường chưa đến 10" đã chết. Ông ta từng là một tay kiếm siêu đẳng, cậu có thể sống sót thì xem ra sức mạnh không nhỏ "



Thẩm Lăng nhếch môi nói, cô khẽ nâng gọng kính



" Lão đại quá khen "



" Tôi đã quá xem thường cậu "



Thẩm Lăng rót rượu vào ly cho cô, cô nhếch môi. Từ tay đưa ra cái hộp kim loại nhỏ khi trước kiếm được.



" Lão đại! Tôi tìm thấy nó ở đống tro. Chắc anh nên nói rõ rồi nhỉ? "



Thẩm Lăng thấy liền kinh ngạc, lúc sau liền cười nhẹ



" Quả nhiên lợi hại, nếu em gái ta mà biết bị mất nó. Không biết sẽ nổi giận thế nào "



"... "



" Đó là một mảnh của pha lê đen huyền thoại "



Cô nheo mày lại, Thẩm Lăng cầm lấy chiếc hộp xoay.



" Từ những thế hệ trước, các tổ tiên của thế giới ngầm đã cùng nhau hợp lực chống đối lại bạch đạo. Và tạo ra một viên pha lê đen tượng trưng cho kẻ cầm quyền. Được làm từ những thứ quý giá nhất thế gian, nghe nói khi xưa có một nữ nhân đã gây không ít sống gió cho Hắc Bạch lưỡng đạo. Cũng chính là người tạo ra pha lê đen, một bảo vật tượng trưng cho kẻ mạnh nhất. Từ khi cô ta chết, pha lê đen đã bị nhiều người truy tìm. Nhiều cuộc chiến đẫm máu đã diễn ra vì tranh giành nó... muôn vàn xác người đã ngã xuống "



Cô nheo mày lại, khẽ nâng gọng kính. Bạch Thiển bên cạnh uống rượu trầm ngâm, cô hỏi



" Vậy tại sao nó lại được chia ra? "



" Ha! Các tổ tiên khi trước vì không nỡ lòng nhìn thấy Hắc đạo bị tan rã, chiến tranh liên miên. Bạch đạo sẽ có thể nhân cơ hội mà ra tay, nên quyết định chia pha lê đen ra thành 4 mảnh. Chia cho 4 đại thế gia đứng đầu Hắc đạo. Đó là Bạch gia, Ngọc gia, Thẩm gia, và một thế lực lớn mạnh đang giữ vị trí đứng đầu của thế giới đêm. Có thể gây ảnh hưởng rất lớn, nhưng may là thế lực đó luôn đứng im bất động. Không gây hại gì cho những bang phái khác "



Cô nhấm nháp rượu, nụ cười vươn lên. Thẩm Lăng tiếp tục nói



" Tuy đã giải quyết được nhưng trong tối ai nấy đều muốn sở hữu nó. Ngọc gia bây giờ là thế lực thứ 4, nên luôn bị đánh động nhiều hơn. Còn ta, mảnh pha lê đã bị đánh cắp... "



" Và kẻ đánh cắp nó không ai khác là Thẩm tiểu thư? "



Cô dựa vào ghế, Thẩm Lăng mở ra chiếc hộp kinh loại thành từng mảnh. Tiếp tục nói



" Phải! Con nha đầu đó vậy mà lại dám ngông cuồng như vậy. Nhưng có thể tạo ra bang phái đứng thứ 3 và còn lấy được đồ vật của ta, quả rất có thực lực "



Thẩm Lăng nhếch môi, tay không ngừng hoạt động



Brộp... rắc...



Chiếc hộp mở ra, từ bên trong một ánh sáng đen xuất hiện. Lung linh đến mức chói mắt, Thẩm Lăng lấy ra một mảnh pha lê đen tuyền, nó có thể phản chiếu lại mọi thứ. Mọi người kinh ngạc nhìn, cô nheo mày lại. Phi Thanh ồ lên



" Thật đẹp quá, không giống như những viên pha lê bình thường "



Ánh sáng nó tỏa ra như muốn bao phủ lấy tất cả, cô uống rượu, liếc qua hỏi



" Vậy lão đại muốn gì? "



Thẩm Lăng nhếch môi, dựa lưng vào ghế



" Tôi muốn các cậu đi tìm mảnh pha lê tiếp theo của Bạch gia đã bị đánh mất. Hiện tại sắp được bày bán bởi một cuộc đấu giá. Vì một lần bất cẩn mà Bạch Tử Du đánh mất nó, rơi vào tay một thương nhân, bọn họ không biết giá trị của nó nên đã đem ra bán. Bạch gia nhất định sẽ không bỏ qua, lấy lại bằng được mảnh pha lê. Nhiệm vụ này là nhiệm vụ tối mật "



" Sao lão đại lại muốn tôi làm? "



Cô nhếch môi, Thẩm Lăng hút thuốc phả ra làn khói



" Tôi trọng dụng cậu, đừng làm tôi thất vọng "



" Vậy mục đích anh kêu tôi tiếp cận Ngọc Diện cũng là vì mảnh phe lê đó? "



" Phải "



" Được rồi! Lão đại đã cho tôi cơ hội thì nào dám từ chối. Đi trước "



Cô đứng lên, Bạch Thiển đi theo sao khoát tay lên vai cô



" Lần này phiền đây, tôi không tiện ra mặt. Giao lại cho cậu và hai anh em họ Phi kia "



" Ừ... "



Cô vừa đi vừa trầm tư, cơn gió lướt qua. Đôi mắt sau mắt kính của cô hiện lên sát khí cùng tàn bạo. Sự hứng thú cũng hiện rõ, khẽ nâng nhẹ. Nụ cười vươn lên...



" Ma pháp Hắc Ám...? Thú vị đây... "