Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 108 : Thế giới đêm 8
Ngày đăng: 12:16 30/04/20
Bạch Thiển lẻo đẻo theo cô, choàng vai nói
" Này! Chúng ta đi ăn mừng đi "
" Sao phải ăn mừng? "
Cô lạnh nhạt hỏi
" Tất nhiên là mừng cậu đại nạn không chết rồi. Đi đi, có biết tôi đã lo cho cậu lắm không? "
Bạch Thiển uể oải nói, cô nhếch môi nhìn đồng hồ. Khẽ nâng gọng kính
" 9h rồi! Đi ăn thôi "
" Được nha! "
Bạch Thiển vui vẻ, từ phía sau tiếng gọi của Phi Thanh vang lên
" Đại ca "
Cô nhìn lại mỉm cười nhẹ
" Có chuyện gì sao? "
" À! Mừng cậu trở về. Tôi mời cậu đi ăn "
" Vậy đi chung đi "
" Được! "
Phi Thanh vui vẻ gật đầu, Bạch Thiển liếc qua khó chịu. Phi Long từ phía sau đi đến
" Đi cùng "
Cô nhếch môi không nói gì cùng bọn họ đi, cô ngồi trên xe moto của Bạch Thiển. Cơn gió mát thổi qua khiến tâm tình cô thư giản, nhớ ra gì đó liền dựa sát gần vai Bạch Thiển hỏi
" Nhược Liên sao rồi? "
"... Cô ta ổn! Chỉ bị ngất xỉu và trầy xước "
Bạch Thiển không vui nói
" Vậy Ngọc Diện? "
" Chưa chết được! Trở về bang rồi "
" Ừm... không sao là tốt... "
" Này! Vô tâm vừa thôi. Tôi cũng bị thương đấy "
Bạch Thiển nổi giận, cô lạnh nhạt
" Cậu mạnh như vậy! Vả lại đang sống sờ sờ, hỏi làm gì? "
" Này này! Chẳng lẽ cậu đợi tôi chết rồi mới tới thắp nhan? "
Bạch Thiển tức giận, cô nhếch môi
" Chắc vậy "
" Cậu... đồ bạc tình bạc nghĩa "
Bạch Thiển dừng lại trước một nhà hàng khá lớn, trang trí giản dị. Cô nhìn đến gật nhẹ đầu, bọn cô bước vào lập tức có nhân viên ra đón
- Xin chào quý khách! Mời mọi người vào phòng 006
Khi bọn cô vào liền ngồi xuống ghế sô pha, nhân viên hỏi
- Quý khách dùng gì ạ?
" Đem hết tất cả món ăn và rượu ra đây "
Bạch Thiển phất tay nói, nhân viên lui ra. Phi Thanh bĩu môi
" Tôi thấy cậu kêu hơi nhiều rồi đó, Cuồng Sát "
" Chị biết gì? Hôm nay phải làm một bữa hoành tráng mừng bạn tôi. Ăn không hết thì bỏ "
" Xì! Đúng là Bạch nhị thiếu gia có khác "
Phi Thanh bĩu môi, cô nâng nhẹ gọng kính nhìn Phi Long nãy giờ im lặng.
" Lão đại kêu anh đến giám sát tôi sao? "
Cô không chút nhân nhượng cầm ly rượu vang lên uống hỏi, Phi Thanh kinh ngạc
" Làm sao thế được, cậu là đại ca của chúng tôi mà "
" Chị không cần gọi đại ca. Nghe kì lạ, gọi Hắc Nguyệt là được "
" Hử? "
Bạch Thiển quay mặt bỏ đi, cô lạnh nhạt không quan tâm. Nụ cười vươn lên bí ẩn...
" Phùng Hành...? Chắc chắn lão biết được kẻ thù đã giết cha mẹ ta... "
__________ _________
Trước ngày tham dự buổi đấu giá...:
Màn đêm như một mảnh vải không màu bao phủ tất cả, tại một khách sạn lớn ở New York. Từ dãy hành lang yên tỉnh không bóng người, một thân ảnh xuất hiện. Chiếc áo choàng đen che đi cơ thể khiến người khác không thể nhận ra đó là nam hay nữ. Chiếc mặt nạ huyền bí càng trở nên âm tàn. Cô bước đi, những camara chiếu vào nhưng không thể thấy cô. Cô đi đến cuối dãy hành lang, một căn phòng có vẻ sang trọng được canh gác. Cô vung tay, lập tức hai tên vệ sĩ chết đi
Cạch!
Vừa mở cửa cô đã thấy một lão già đang ân ân ái ái với một đám nữ nhân trên giường. Lão già tức giận
" Ai? Dám xông vào phòng ta? "
Bằng bằng bằng!
Cô bắn chết đám nữ nhân đó, lão già sợ hãi lùi lại
" Mày... mày là ai? "
" Ông là Phùng Hành? "
" P... phải... "
Phùng Hành run rẩy, cô bước đến ngồi xuống ghế. Lôi lão từ trên giường quỳ xuống đất
" Ông có quen Đông Phương Lạc và Mai Tố Tố hay không? "
Phùng Hành kinh ngạc, đó chính là cha mẹ của cô ở thế giới này. Ông ta im lặng, cô dùng dao chặt đứt lỗ tai ông ta
" Aaaaaaa "
Tiếng la hét chói tai, máu chảy dài. Ông ta run rẩy
" Q...quen...! Họ... họ cũng là tiểu bối... của ta... Năm xưa... ta cùng cha của Đômg Phương Lạc là bạn bè... "
Cô gật nhẹ đầu, tiếp tục hỏi
" Trong vụ tai nạn xe, ai đã sắp đặt? "
" Ta... ta không biết... "
Phùng Hành lại im lặng, cô đưa dao chặt bàn tay trái của lão
" Aaaaaa... tha... tha... cho tôi... "
" Nói "
" Tôi... nói... nói... Đó là... Bạch gia... "
Cô nheo mày lại, chiếc mũ đen và mặt nạ đã che đi gương mặt nên lão không thấy được cảm xúc của cô. Phùng Hành nói tiếp
" Năm xưa... Bạch lão gia đã lên kế hoạch giết chết con trai của Đông Phương lão gia cùng cháu lão. Nhằm khiến cho cả gia tộc Đông Phương tuyệt tử tuyệt tôn. Vì vốn Đông Phương lão lúc bấy giờ chỉ có một đứa con trai. Ta là bạn lão nên biết được "
Cô nheo mày, lạnh nhạt
" Sao lúc đó ông ta không bảo vệ con cháu mình? Với thế lực của ông ta chẳng lẽ không biết kịp thời? "
" Vì... vì lúc đó Đông Phương Lạc đã bị đuổi khỏi nhà. Thằng nhóc đó cố chấp đòi cưới Mai Tố Tố. Đông Phương lão vì tức giận mà đuổi nó đi, sau này khi bọn họ chết lão mới biết mình có một đứa cháu. Nhưng có lẽ cũng bị cháy thành tro rồi... "
" Bạch gia... "
" Phải... phải! Bạch gia và Đông Phương gia đối đầu với nhau nhiều năm. Nhưng vẫn luôn thua, nên mới thừa cơ hội giở trò "
Phùng Hành sợ hãi đề phòng nhìn cô, cô nhếch môi.
" Nhưng tôi nghĩ ông cũng có phần tham gia đó... "
" Cái gì... cái gì chứ "
Phùng Hành sợ hãi không hiểu. Cô đứng lên
" Vậy ra Đông Phương là một thế lực lớn, Bạch gia cũng phải thua thì chỉ có một thế lực mà thôi. Những thông tin rất hữu ích đấy "
"... Vậy... có... thể t...tha... "
Phập!
Cô cắm cây dao vào đầu Phùng Hành, bàn tay chẻ xuống khiến cái đầu Phùng Hành tách ra làm hai. Một đường dài xuống cằm nhưng không đứt, lão ngã xuống. Cô cười nhẹ bước đi
" Xem ra... việc cần làm còn lại là chờ đợi "
Thân ảnh cô biến mất không dấu vết, máu chảy ra. Mùi hôi tanh luân động khắp không trung, những kẻ đã chết nằm trên đất lạnh. Đôi mắt vẫn còn mở to tràn ngập sợ hãi, như vừa nhìn thấy một con ác quỷ...