Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 110 : Thế giới đêm 10

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Cô quay lại, nhìn nữ nhân trước mặt. Dung nhan xinh đẹp dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt to tròn đen láy ngấn lệ. Ngọc Diện kinh ngạc, sau đó lao vào người cô khóc



" Hic... tôi... tôi cứ nghĩ... hic... anh chết rồi... "



Cô đưa tay vuốt mái tóc ngắn mượt mà của Ngọc Diện, nụ cười nhạt vươn lên



" Khóc cái gì! Tôi còn sống, không cần lo "



" Anh ngốc lắm... hu hu... anh... anh muốn chết lắm sao... "



Ngọc Diện nói, cô đưa tay đẩy nhẹ bả vai Ngọc Diện ra. Cho hai người đối mắt nhau



" Sao vậy? Lo lắng? "



" Tôi... tôi không có "



Ngọc Diện lau nước mắt, gương mặt hơi ửng hồng. Cô đưa tay búng nhẹ vào trán Ngọc Diện



" Được rồi! Đã đi đâu? Làm tôi lo lắng "



" Tôi trở về... Còn anh? Anh tại sao lại ở đây? "



Ngọc Diện nghi hoặc hỏi, cơn gió lướt qua. Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, không một bóng người. Cô ra vẻ chần chừ...



" Thật ra... tôi là người của hắc bang... "



Ngọc Diện kinh ngạc, sự đề phòng nơi đáy mắt hiện lên



" Anh là thuộc hạ của Thẩm bang? "



" Phải! Tôi sợ em biết và sẽ chán ghét tôi. Nên tôi không nói "



Ngọc Diện nhìn vào đôi mắt sau mặt nạ của cô, cắn nhẹ môi



" Anh có ý gì? "



" Tôi sẽ bảo vệ em, bằng cả tính mạng này. Xin em... đừng sợ tôi. Được không? "



Ngọc Diện đỏ mặt, đôi mắt hiện lên tia hạnh phúc. Quay mặt đi



" Anh nói gì vậy? Anh biết tôi là ai không? "



" Chuyện này... tôi nghĩ em là một tiểu thư đài các "



" Anh thật ngốc... vậy... trong lòng anh tôi có vị trí nào? "



Ngọc Diện e dè hỏi, cô buông bả vai cô ta ra. Nhìn về phía biển, ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt nước càng trở nên xinh đẹp...



" Tôi... yêu em "



Gương mặt Ngọc Diện đỏ như cà chua, ôm chặt cô



" Sắc lang! Anh không ngượng miệng sao? "



Cô khẽ cười nhạt



" Tại sao phải ngượng? "



" Anh...! Em rất lo cho anh... Lần đầu tiên có người vì em mà hy sinh cả tính mạng... Em rất cảm động. Em đã cho người tìm kiếm anh, nhưng không thấy. Họ nói có lẽ anh đã hóa thành tro trong đống lửa. Em sợ lắm, sợ mất anh "



Ngọc Diện nghẹn ngào nói, cô đưa tay xoa mái tóc mượt mà đó. Giọng nói dịu dàng



" Ngốc quá! Tôi làm sao bỏ em được? "



" Hắc Nguyệt... anh tốt lắm "



Ngọc Diện ngước lên, đôi mắt một mảng tình ý. Cô đưa tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mi, mỉm cười



" Ông trời cho chúng ta gặp nhau, xem như có duyên. Tại sao tôi lại không trân trọng chứ? "



Cô cúi xuống, hôn vào trán Ngọc Diện. Ôm người đẹp vào lòng, nụ cười trên môi phút chốc trở nên chế nhạo. Nhưng nó lại rất nhanh, nhanh đến mức không một ai có thể nắm bắt. Ánh hoàng hôn dần buông xuống, thay vào đó là màn đêm đen rộng lớn đầy sao sáng. Cô cùng Ngọc Diện đi vào trong tàu, ngước nhìn lên cô, Ngọc Diện hỏi



" Anh đến vì mảnh pha lê đen sao? "



Cô nhếch môi, nhìn về phía trước



" Phải "




" Mau bỏ súng xuống "



Bàn tay siết chặt lại nổi lên gân xanh, cắn răng. Từ từ hạ cơ thể, bàn tay đặt súng xuống. Đôi mắt trừng về phía Phi Thanh, khi cây súng gần tới mặt đất thì bàn tay Tử Du khẽ chuyển



Bằng!



Viên đạn bắn vào chân Phi Thanh



" Ahhh "



Gương mặt đau đớn, thanh dao trên tay rớt xuống. Cô và Ngọc Diện đang leo lên máy bay. Tử Du nhìn qua chĩa súng về phía bọn cô



Bằng bằng!



Hai viên đạn phóng ra cô đều né được, chỉ có Ngọc Diện vì sự khó khăn trên không trung mà mất đà ngã xuống. Cô nắm lấy tay cô ta, Ngọc Diện sững sờ



" Anh làm gì vậy? Buông em ra "



Cô không trả lời, bàn tay nắm chặt Ngọc Diện.



"... "



" Anh cũng sẽ rơi xuống đó! Mau thả em ra. Tên ngốc này "



Ngọc Diện đưa tay gỡ bỏ ngón tay cô, Tử Du chĩa súng nhắm về phía cô. Nhưng vì dây thang lắc lư nên chưa thể bắn được... Từ trong góc tối Bạch Thiển nhìn ra. Bàn tay cầm lấy một cây chủy thủ phóng tới chỗ Tử Du



Phập!



Chủy thủ ghim vào eo hắn, đôi mắt nhìn về góc tối tức giận. Cầm lấy chủy thủ rút ra đau đớn, ôm eo đang tuông máu. Bộ vest trắng giờ đây một mảng máu đỏ



" Chết tiệt! Là thằng nào? "



Phạch Phạch



Tiếng máy bay từ xa bay đến, mọi người ngước mắt lên. Từ cửa máy bay mở ra, Mạc Kì Ngôn nở nụ cười



Bộp bộp!



Tiếng vỗ tay vang lên, Kì Ngôn đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài. Bên cạnh là Ngô quản gia đang cầm thanh kiếm Nhật đứng đó



" Có chuyện gì vui vậy? "



" Là mày? "



Tử Du kinh ngạc, ôm lấy eo đang chảy máu từ từ đứng lên. Kì Ngôn nghe thấy tiếng nói của Tử Du liền hiện lên sát ý hận thù



" Bạch thiếu gia vẫn còn nhớ tôi sao? Thật vinh hạnh "



" Ha! Một con chó bị mình làm mù mắt thì sao có thể quên? Lúc đó tiếng la hét thống khổ thật êm tai "



Nụ cười chế giễu vang lên, bàn tay Kì Ngôn siết chặt lại. Ngô quản gia bên cạnh nghiêm nghị nhìn hắn



" Thiếu gia! Bình tĩnh "



" Phải! Món quà tao tặng mày thế nào? "



Tử Du liếc qua Nhược Liên đang ngất xỉu, nhíu mày



" Là mày bắt? "



" Ha ha! Phải! Tôi đã bán cô ta vào buổi đấu giá này "



Kì Ngôn quăng xuống những tấm ảnh, cô nhìn lướt qua. Tử Du cũng cầm lên một tấm xem, kinh ngạc sau đó là tức giận. Trong hình là hình ảnh Nhược Liên đang thỏa thân ngủ với Kì Ngôn, trên cơ thể là những vết bầm tím. Nụ cười chế nhạo trên khóe môi Kì Ngôn càng khiến Tử Du điên tiết lên. Cây súng trên tay siết chặt lại, nhào nát tấm hình



" THẰNG CHÓ! MÀY GIỎI LẮM "



Nghe thấy sự tức giận từ Tử Du càng khiến Mạc Kì Ngôn phấn khích



" Ha ha ha! Bây giờ tôi có thể tưởng tượng ra Bạch đại thiếu gia như một con chó điên vậy. Chẳng phải ngài đã chia tay cô gái đó rồi sao? Bây giờ lại tức giận? Nuối tiếc tình cũ à? "



Cô nhìn xuống những tấm ảnh, buông tay Ngọc Diện ra. Thân hình cũng rơi xuống xoay một vòng bồng lấy Ngọc Diện từ không trung đáp xuống đất. Cầm lên tấm ảnh xem...



" Tôi sẽ cho ngài xem thêm "



Từ máy bay phủ xuống một cái bảng giấy màu trắng hình vuông, không biết từ đâu một ánh sáng chiếu vào. Cuộn phim quay lại khiến mọi người kinh ngạc...