Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 111 : Thế giới đêm 11

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Cô nhìn lên hình ảnh đang chiếu rất rõ ràng, trong đó là Nhược Liên đang bị trói trên giường. Hai mắt bị bịt lại, Kì Ngôn đi vào. Nụ cười dã thú hiện ra, nhào tới Nhược Liên như con hổ



" Đừng... thả tôi ra... Hic... Không! Tử Du... cứu em... không... "



Nước nắt Nhược Liên chảy ra thấm đẫm mảnh vải đen đang che đi đôi mắt, thân hình run rẫy sợ hãi. Chiếc váy trắng bị Kì Ngôn xé ra từng mảnh quăng lên không trung. Bàn tay nắn bóp đôi gò bông đẩy đà, mạnh bạo hôn xuống đôi môi đỏ mọng khiến nó chảy máu. Nhược Liên sợ hãi vùng vẫy nhưng vô ích. Kì Ngôn hôn xuống làn da trắng mịn màng đó, để lại những vết màu đỏ hồng. Cái eo nhỏ vì bị nắn bóp quá mạnh mà để lại vết bầm tím.



" Không... hic... đừng... xin... cầu xin tha... tha cho tôi... Không... "



Nhược Liên đau khổ khóc thành tiếng van xin, Kì Ngôn cởi quần, chỉ để thứ đó đi ra. Dứt khoát đâm vào nơi tư mật của Nhược Liên



" AHHHHHH "



Tiếng la hét vang lên, Nhược Liên đau đớn cảm nhận nơi tư mật bị một thứ xa lạ xâm nhập. Vặn vẹo trên giường cố thoát ra, nhưng Kì Ngôn lại tàn bạo di chuyển. Đâm ra rút vào không nhân nhượng cô gái bé nhỏ đang nằm phía dưới đau đớn.



" Không... ưm~... ahhhh... cứu... cứu em... Tử Du "



Nụ cười Kì Ngôn vươn lên, cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa đỏ ửng. Hạ bộ vẫn không ngừng đi vào động nhỏ...



" Hộc... "



Nhược Liên đau đớn mặc cho thứ đó đang xâm nhập vào phá hủy sự trong trắng của mình, từ nơi đó chảy ra một ít máu thấm đẫm ga giường trắng tinh. Chứng tỏ Nhược Liên đã bị mất đi sự trong sạch của người con gái, sự thống khổ và đau đớn khiến Nhược Liên ngất đi...



Mọi người xem đoạn video, Nhược Liên tỉnh dậy. Nhìn thấy điều kinh khủng đó liền ôm đầu khóc trong tuyệt vọng. Tử Du nhìn đến, đôi mắt nỗi lên tia máu. Nhìn người con gái thuần khiết bị vấy bẩn trong nỗi ô nhục và gọi tên hắn. Trái tim thắt lại đau đớn, Nhược Giai cũng đi ra boong tàu, nhìn thấy liền nở nụ cười nhạt khinh miệt. Tử Du chạy lại ôm Nhược Liên vào lòng



" Liên nhi! Đừng sợ... "



" Không... không... "



Nhược Liên ôm đầu khóc, Kì Ngôn bên trên máy bay cười



" Ha ha ha! Bạch đại thiếu gia thấy thế nào? Thú vị chứ? "



Cô cầm tấm hình trên tay, khẽ bóp lại. Đoạn clip tắt đi, Phi Thanh ngồi trên đất ôm chân, tức giận bất bình hét



" Đồ không biết liêm sĩ. Có thù với Bạch Tử Du thì cứ tìm hắn trả, tại sao lại đi làm hại một cô gái như vậy? Không biết xấu hổ sao? Cô gái này vô tội kia mà "



Kì Ngôn nghe thấy liền nhếch mày



" Ha! Chỉ cần là kẻ dính dáng tới tên khốn đó đều có lỗi "



" Lỗi? Lỗi gì? Cô gái này làm gì anh? Chọc mù mắt anh sao? Hay cười nhạo khi anh không thấy ánh sáng? Hay là chà đạp lên người mù! "



Phi Thanh tức giận nói, Kì Ngôn bên trên không vui. Ngô quản gia đưa súng bắn về phía Phi Thanh, cô phóng tới dùng thanh dao trên đất chém ngang viên đạn. Ngô quản gia gương mặt nghiêm nghị



" Thiếu niên! Không ngờ cậu vẫn còn sống, mạng lớn phước lớn "



Cô nhìn gương mặt Ngô quản gia không hiện lên tia kinh ngạc nào, liền biết đó là người không tầm thường. Ngọc Diện chạy qua



" Anh không sao chứ? "



" Không "



Tử Du đứng lên, Nhược Liên vẫn gào khóc ở đó. Tử Du điên tiết lên



" MẠC KÌ NGÔN! MÀY GIỎI LẮM, TAO PHẢI GIẾT CHẾT MÀY "



Kì Ngôn nghe thấy nhếch môi, Nhược Giai phía sau nắm chặt lòng bàn tay.



" Bạch đại thiếu gia muốn làm gì? Giết bằng cách nào? "



Bằng! Đoàng



Tử Du cầm súng bắn lên, Ngô quản gia nhanh như chớp chém đứt đạn. Không ai thấy được lão đã rút kiếm từ khi nào...



Cô cầm thanh dao trên tay, phóng lên. Đôi mắt đỏ như máu khẽ híp, tốc độ phút chốc nhanh đến bất ngờ



Vụt! Xẹt!



Không ai thấy được, Ngô quản gia cũng chưa kịp rút kiếm thì thanh dao đã ghim vào máy bay. Từ má của Mạc Kì Ngôn xuất hiện một vết rách dài nhỏ chảy ra máu. Khẽ đưa tay quệt máu liếm nhẹ, nụ cười vươn lên
Nhược Liên gật đầu, cô khẽ nâng mắt kính. Nụ cười nhạt vươn lên...



_________________



Ngày hôm sau:



Đôi mắt cô khẽ mở, một hình bóng hiện ra trước mắt. Ngọc Diện đang ngắm nhìn cô ngủ, khi thấy cô tỉnh liền ngồi thẳng người quay đi. Cô đưa tay lấy kính đeo vào, ngồi dậy



" Sao em đến đây? "



" Thì... thì... nhớ anh "



Cô cười nhẹ xoa đầu Ngọc Diện, bước vào vệ sinh cá nhân thay quần áo. Cô bước ra, Ngọc Diện ngẩn người.



" Sao? Đẹp không? "



" Hừ! Xấu "



Cô cười nhẹ đưa tay ra, Ngọc Diện không hiểu



" Hử? Anh có ý gì? "



" Đi chơi, phải hẹn hò chứ "



Gương mặt Ngọc Diện đỏ lên, đưa tay đặt vào tay cô. Cô mỉm cười kéo Ngọc Diện xuống lầu. Lấy xe đạp



" Lên, ôm chặt đó "



Ngọc Diện ngồi phía sau, hai tay ôm lấy eo cô. Cô đạp xe, chiếc xe lao đi. Cơn gió mát lướt qua, Ngọc Diện thích thú



" Wow! Lần đầu tiên em đi xe đạp đó. Tuyệt thật "



Cô nhếch môi, đường phố tấp nập người đi. Buổi sáng mát mẻ khiến tâm tình ai nấy cũng tốt đẹp. Bầu trời trong xanh, cơn gió mát thổi qua từng đợt. Cô dừng lại trước một siêu thị lớn. Đưa tay dắt Ngọc Diện vào, đi ăn.



" Oa! Lấy món này, món này... món này nữa... "



Ngọc Diện kêu cả đống món, giờ đây trên bàn đầy ắp thức ăn. Cô cười nhẹ bún vào cái mũi nhỏ của Ngọc Diện



" Em thật ham ăn "



Ngọc Diện phồng má xoa mũi, cười tươi. Bọn cô bắt đầu ăn, cô lạnh nhạt nhìn ra ngoài. Ngọc Diện chú tâm ăn, cả bàn ăn đều xử lí sạch sẽ. Cô cười nhạt lấy khăn lau miệng cho Ngọc Diện



" Từ từ thôi! Không ai dành với em đâu... "



Sau khi ăn xong, cô cùng Ngọc Diện đi đến shop thời trang. Ngọc Diện phấn khích lựa cho cô mấy cái áo khoác gió ấm áp, đẹp đẽ...



" Anh mặc cái này rất hợp! Lấy "



























Thời gian trôi qua, phút chốc đã đến buổi trưa, cô nhìn đồng hồ. Xoa mái tóc của Ngọc Diện



" Chúng ta đi thôi "



Ngọc Diện đang ngồi ăn kem, gật đầu. Cô đứng dậy, rời khỏi siêu thị. Vừa bước ra, cô định dắt xe. Nụ cười trên khóe môi khẽ nâng lên, đôi mắt đỏ như máu ánh lên chờ đợi



" Tới rồi... "