Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 113 : Thế Giới Đêm 13

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Cô ngồi uống cà phê trong một quán nhỏ, Bạch Thiển nhìn cô bằng ánh mắt tức giận. Trong đôi mắt vươn lên tia máu và mệt mỏi, đập bàn



Rầm!



" Cậu làm vậy là có ý gì? "



" Giúp ngươi "



" Giúp tôi? Tại sao lại là ả Nhược Giai đó? Mấy ngày nay ả dính lấy tôi như cái bóng. Quấn lấy không rời, khiến tôi mệt mỏi như vậy. Còn gọi là giúp sao? "



" Dạo gần đây Bạch gia đang gặp nạn. Cậu ở bên Thẩm tiểu thư sẽ không bị đả động đến "



Cô lạnh nhạt đặt tách cà phê xuống, Bạch Thiển nổi trận lôi đình



" Tôi là thằng hèn nhát đến nỗi cần một con đàn bà bảo vệ? Hắc Nguyệt, tôi không ngờ bấy lâu nay cậu xem thường tôi như vậy "



"... Nghĩ sao thì tùy "



" Cậu... "



" Chẳng phải cũng rất vui vẻ sao? Cậu cũng đâu từ chối "



Cô nâng gọng kính cười nhạt, Bạch Thiển ngẩn ra, chống bàn xoa trán



" Mấy ngày nay tôi chắc bị tà nhập rồi, không thể thoát khỏi con mụ đó. Hên lắm mới chạy được "



" Ha! Thế nào cũng bị truy sát. Rồi liên lụy tới tôi "



" Đó là điều cậu sợ? "



Bạch Thiển nghi hoặc, cô nhếch môi. Từ cửa kính vang lên



Choang!



Cửa kính vỡ ra từng mảnh, cô và Bạch Thiển nhanh nhẹn phóng đi. Bạch Thiển cắn răng tức giận



" Mẹ nó! Là thằng chó nào? "



Bằng! Bằng...



Bạch Thiển né đi, từ xung quanh tứ phía một đám áo đen xuất hiện. Chúng xông lên đánh với Bạch Thiển, cô cũng hạ vài tên rồi đứng nhìn...



Bạch Thiển ra tay ngoan độc, một con dao găm trên tay ghim vào cổ họng bọn chúng. Máu chảy ra, đôi mắt nhìn thấy máu đỏ càng trở nên điên cuồng. Nụ cười vươn lên vô thức, máu văng đầy mặt. Đám thi thể ngã xuống chết không nhắm mắt, Bạch Thiển đâm một lần là 10 nhát vào thân mỗi tên mới chịu giết chết tên khác. Động tác tay nhanh đến mức người thường khó thấy được...



Cô đứng một bên cảm thán trong lòng



" Quả nhiên cái danh cuồng sát không phải hư ảo "



Xẹt! Phập...



Bạch Thiển lau tay và máu trên mặt, hắn đã cẩn thận né cơ thể đi nên không bị dính máu. Thân xác nằm chồng chất, bước đến bên kéo cô đi



" Mẹ nó! Đi tìm lão đại "



_________________



Thẩm Lăng ngồi trên ghế, liếc qua Bạch Thiển



" Chuyện gì nữa? "



" Lão đại! Sao anh không quản con em của anh đi. Để nó chạy khắp nơi đi cắn người "



Phi Thanh nghe thấy cười



" Cậu cũng độc mồm thật "



Thẩm Lăng hút điếu thuốc, phả ra làn khói trắng lượn lờ. Phi Long bước đến cầm gạt tàn. Cô lạnh lùng uống rượu...



" Nó bây giờ có nhìn mặt người anh này sao? "



Thẩm Lăng kéo Phi Long ngồi trên đùi mình, vô tư ôm eo như đã quen. Cô nhìn đến không quan tâm, Phi Thanh cười nhạt nhìn cô nói



" Lão đại thích nam nhân a~ "



Cô gật nhẹ đầu, Bạch Thiển tức giận



" Này! Chuyện của tôi mới quan trọng đó. Mau tìm cách kéo con ả đó ra đi "
" Đừng lo, đừng lo "



" Hừ! Việc người quan sát Huyết vương chắc chắn đã bị phát hiện. Ta khuyên người nên đi làm nhiệm vụ. Đừng lãng phí thời gian để chờ chết "



" Ha! Ngươi lạnh lùng quá, ngươi là hệ thống của ta mà. Ta đang trong thời gian nghĩ ngơi, ngươi không thấy sao? "



Nữ nhân mang theo ý cười



" Rốt cuộc người muốn gì? "



" Ta... không biết "



Dưới ánh trăng, đôi mắt xanh dương trong veo mang theo suy tư. Nụ cười nhạt vươn lên



" Huyết vương... lòng ta có một cảm giác... phải phục tùng người này... Một sứ mệnh... tuyệt đối... "



_________________



Sáng hôm sau:



Khi cô tỉnh dậy thì Ngọc Diện đã biến mất, cô xoay lọn tóc tím của mình. Cầm lấy mảnh giấy trên bàn



" Hắc Nguyệt! Bang có chuyện, em phải về "



Cô nở nụ cười nhạt, tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên



[ Rõ ràng ký chủ có thể tìm ra nơi cất giữ mảnh pha lê đen rồi giết hết bọn họ. Sao người phải làm nữa chừng như vậy? ]



" Ha! Làm như vậy, mới có thể có lý do giúp đỡ "



Cô cười lạnh, đứng lên thay quần áo...



_________________



Trong không gian:



" Ký chủ kì lạ thật "



Tiểu Bát Đản đang ăn shushi nói, cái đầu nhỏ lắc lắc. Tiểu Hắc bên cạnh đậu trên một thành ghế



" Chủ nhân làm gì đều có tính toán, ý vị thâm sâu khó lường. Ngươi làm sao hiểu được? "



Tiểu Huyết đang chơi cờ với Ciara gật gật đầu



" Phải phải! Chủ nhân của chúng ta là giỏi nhất "



" Ký chủ lúc nào cũng bí hiểm, ta thật sự không hiểu được "



Tiểu Bát Đản ngoe ngoảy đuôi. Tiểu Huyết khinh bỉ liếc qua



" Hừ! Đồ đầu heo sao hiểu cho được "



" Ngươi nói cái gì hả con rắn thúi? "



" Ta nói ngươi ngu như heo "



" Ngươi mới ngu nhá, cả dòng họ ngươi đều ngu "



" Đồ hồ ly mập, dám lôi cả dòng họ của ta vào? "



Tiểu Huyết tức giận, cái miệng rắn khè lưỡi



" Gì gì! Muốn cắn hả? Nè! Cắn đi, cắn đi. Ta mách ký chủ "



Tiểu Bát Đản lắc lắc cái mông chọc tức tiểu Huyết, cuộc chiến cãi mồm diễn ra. Ciara nhìn qua tiểu Hắc đang đọc sách



" Có kẻ theo dõi vương "



" Ngươi không cần lo, chủ nhân chắc chắn đã biết "



Ciara gật đầu nhìn lên màn hình trong suốt đang phản chiếu hình ảnh của cô...



_________________



Cô đạp xe đi đến chỗ của Thẩm Lăng, nhìn quán bar lớn bước vào. Hành lang yên tĩnh vang lên tiếng giày, cô đút tay vào túi quần. Khẽ nâng mắt kính, ánh sáng lạnh tỏa ra. Đám vệ sĩ nhìn thấy cô liền cúi đầu, nhìn nhau. Lạnh lùng mở cửa... một cảnh xuân đẹp đập vào mắt cô...