Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 114 : Thế Giới Đêm 14
Ngày đăng: 12:16 30/04/20
Cô đứng đó, lạnh nhạt nhìn hai thân ảnh đang quấn lấy nhau trên ghế. Thẩm Lăng cái áo trắng bung cúc, để lộ cơ ngực săn chắt. Phi Long bị lật người lại, cái quần tuột xuống giữa đầu gối để lộ cái đùi trắng mịn. Thẩm Lăng cởi tia quần để thứ đó đi ra đang đâm vào giữa hai bờ mông của Phi Long, đi vào trong luân động. Gương mặt Phi Long đỏ hồng, bàn tay nắm chặt ghế sô pha thở dốc. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi chảy xuống cổ, những vết hôn đỏ lộ ra rõ ràng.
Phạch Phạch!
" Ah~... "
Tiếng rên rỉ vang lên, khi cửa mở ra Thẩm Lăng liếc qua cô. Bạch Thiển từ sau đi tới thấy cảnh này liền đỏ mặt quay đi, cô nâng nhẹ gọng kính. Giọng nói bình thản
" Xin lỗi! Tiếp tục "
Cạch!
Cô đóng cửa lại, hai vệ sĩ nhìn cô với ánh mắt kì quái. Bạch Thiển cũng không khác họ, hỏi
" Cậu nhìn màn này mà không có cảm xúc gì sao? "
" Cảm xúc gì? "
Kì thật cô không có cảm xúc gì, vẫn thấy chuyện đó không có gì lạ. Con người Tham, Sân, Si, Ái, Ố, Hận... Dục vọng là một điều kiện tất yếu không thể thiếu. Trong mắt cô những điều trước mắt đều như cát bụi, dường như nó có thể hóa thành hư không bất kì lúc nào. Cô không quan tâm, cũng bình thản mà nhìn... Không có cảm giác gì cả... Giống như... cô không phải người...
" Cậu kì lạ thật! Đúng là quái nhân "
Bạch Thiển bĩu môi nói, nhìn gương mặt vẫn lạnh nhạt của cô. Nhớ lại cảnh khi nãy mà đỏ mặt, đưa tay ôm trán
" Lão đại cũng thật là... mới sáng sớm đã có tinh lực rồi "
Cô nhìn qua Bạch Thiển, Phi Thanh từ xa đi tới cười cười choàng vai cô
" Hắc Nguyệt! Sao đứng đây? "
Thấy mọi người im lặng, Phi Thanh như hiểu ra. Cánh cửa lớn bật mở
Cạch!
Phi Long trở lại chỗ cũ, đứng bên cạnh Thẩm Lăng đang quần áo chỉnh tề. Lạnh lùng cầm điếu thuốc hút, phả ra làn khói. Bọn cô ngồi xuống ghế, Thẩm Lăng lạnh giọng
" Chuyện đêm qua, tôi biết rồi "
" Lão đại! Thật không ngờ Hắc Nguyệt lại ra tay như vậy. Nhưng rốt cuộc làm sao để có thể trong một đêm phá hủy hết các chi nhánh của Ngọc bang? "
Phi Thanh nói, ánh mắt mang theo kính ngưỡng. Cô nâng gọng kính
" Bí mật "
" Chà chà! Người anh em, bí bí ẩn ẩn. Là người một nhà không, cần gì phải giấu? "
Bạch Thiển choàng vai cô, cái mặt sát bên tai cô chế giễu nói. Thẩm Lăng nhìn cô ánh mắt mang theo ý cười
" Cậu làm tốt lắm "
" Quá khen "
" Nhưng Ngọc bang vẫn còn nơi bí mật cất giấu mảnh pha lê. Cậu hãy tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo, đi tìm mảnh pha lê "
" Rõ "
" Kìa lão đại, anh có phải hơi quá đáng không? "
Bạch Thiển nheo mày nói, Thẩm Lăng gạt điếu thuốc
" Hiện cậu ta đang có được tình cảm của Ngọc Diện, nên cơ hội đi về phía trước lớn hơn "
" Hừ! Anh cứ giao cho Hắc Nguyệt những nhiệm vụ nguy hiểm "
Bạch Thiển hừ lạnh nói, uống rượu. Phi Thanh liếc qua
" Sao? Đau lòng à? "
" Im đi! Cứ chen cái mồm thối vào "
Phi Long lạnh lùng nhìn qua cô
" Bây giờ Ngọc bang đang rất nguy cấp, bước kế tiếp tùy cậu phân phó "
" Không cần! Chuyện còn lại cứ giao cho tôi. Anh trở về với Lão Đại đi, tôi không muốn chia rẽ uyên ương "
Cô nâng gọng kính nhấp rượu, Thẩm Lăng khẽ nheo mày.
" Được rồi! Chuyện còn lại giao cho các người "
Cô đứng dậy đi ra ngoài, Bạch Thiển đuổi theo choàng vai cô
" Đi uống vài chai không? "
" Không! Tôi phải đi tìm Ngọc Diện "
" Hừ! Suốt ngày đi tìm ả... "
Bạch Thiển cười lạnh khó chịu, cô lạnh nhạt bước đi. Bạch Thiển nhìn theo đá chân vào tường một cái mạnh đầy bất mãn
_________________
Cô điện thoại cho Ngọc Diện, giọng nói bên kia mang theo sự tức giận đang cố nén lại. Gượng cười
" Alo? Hắc Nguyệt? "
" Anh biết chuyện rồi, em đang ở đâu? "
"... "
___________ ___________
Cô dừng xe đi lên một ngọn đồi, nơi đây bầu trời trong xanh mát mẻ. Có thể nhìn rõ những áng mây trắng hồng lướt qua. Mặt trời nhạt chiếu xuống những đồng cỏ xanh mượt mà, cơn gió lướt nhẹ mang theo sự yên bình. Cô bước đến, nhìn bóng lưng người con gái cô tịch ngồi đó. Nỗi buồn tản ra man mát cùng sự tức giận được ẩn giấu. Cô ngồi xuống, vuốt nhẹ mái tóc Ngọc Diện. Cô ta quay qua nhìn cô, nước mắt chảy xuống nhào vào lòng cô khóc
" Hic... H...Hắc Nguyệt... e...em thật... vô dụng... "
Cô vuốt mái tóc Ngọc Diện, nụ cười nhạt vươn lên
" Em không vô dụng... "
" Bạch gia! Bọn chúng đã phá hủy toàn bộ chi nhánh của Ngọc bang "
" Anh biết "
" Hic... em....em không bảo vệ được bang... thật vô dụng "
" Yên tâm! Anh sẽ giúp em "
" Giúp em? "
Ngọc Diện ngước mắt lên, đôi hàng mi vẫn còn đọng lại những giọt nước long lanh. Cô mỉm cười lau đi nước mắt cho Ngọc Diện
" Anh sẽ khiến Bạch gia mãi mãi biến mất "
" Nhưng... "
" Những thú thần khác sẽ đối địch với chúng ta "
"... "
Cô im lặng nhìn sự ngưng trọng của tiểu Huyết, tiểu Hắc cũng hạ mắt lên tiếng
" Xích Xà nói đúng! Dù chúng ta là hai thần thú thượng cổ. Nhưng vẫn còn những thú thần khác nhận chủ, sớm hay muộn người cũng sẽ gặp. Và có thể sẽ có cuộc chiến sinh tử, những loài rồng mạnh mẽ từ thời xa xưa. Hay những thần điêu bay lượn khắp trời. Muôn vàn loài thú có thể xuất hiện... Nhất là rồng, có rất nhiều chủng loại. Thân như giáp sắt, mạnh mẽ uy hùng không thể tả. Máu của chúng là một thứ vô cùng quý giá... Chủ nhân, khi trước người giết Hắc Long, đã phải dùng Huyết Tàn kiếm, lại cạn kiệt sức lực mất mấy ngày. Ngộ nhỡ một ngày nào đó người gặp một đàn rồng thì sao? "
Tiểu Hắc nói vô cùng nghiêm túc, tiểu Bát Đản nãy giờ nghe mà sợ hãi. Nhớ ra
" Ký chủ! Rồng thường hay sống theo bày đàn. Cũng giống như một vương quốc dành cho chúng, rất hiếm khi có những con rồng tách riêng. Chỉ có những con mạnh mẽ và cao ngạo mới tách khỏi đàn. Thông thường ít nhất là hai ba con đi cùng "
Cô lạnh lẽo nhìn vào ly rượu trên tay đã cạn, Ciara rót vào cho cô. Nhìn dòng rượu chảy vào ly thủy tinh, đôi mắt đỏ như máu ánh lên âm tàn
" Ý các ngươi là ta hiện tại chưa đủ mạnh? "
Tiểu Huyết nhìn cô, bộ dạng nghiêm cẩn
" Phải! Chủ nhân dù là không tầm thường. Nhưng suy ra người vẫn chỉ luyện ma pháp không lâu. Cho dù không tính người gặp những thú thần đó, nhưng những thần tiên, thánh thần của trời... hay ma quỷ. Cũng có thể là những người trói buộc hệ thống lâu năm. Người cũng sẽ gặp nguy hiểm. "
Cạch!
Cô đặt ly rượu xuống, nụ cười vươn lên mang theo ý vị thâm sâu
" Phải! Ta hiện tại chưa gặp kẻ địch nào mạnh. Nhỡ một ngày ta gặp họ, các ngươi lại như vậy. E rằng xoay sở không kịp "
" Ký chủ! Người muốn làm sao? "
Tiểu Bát Đản hỏi, cô liếc qua Ciara
" Các thú thần cần luyện tập. Ta sẽ tạo ra những trợ lực mới, nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời khắc. Các ngươi hãy giành thời gian mà luyện lại ma pháp "
" RÕ! "
Ciara quỳ xuống cung kính, cô đứng lên biến mất giữa không trung. Trở lại nhà trọ, cô đưa tay nhìn, những ngón tay mịn màng xinh đẹp khẽ nắm lại. Đôi mắt cô dao động
" Ta... chưa đủ thực lực...? "
Cô nhìn qua đồng hồ đã hiển thị 19h45, liền đứng lên thay quần áo. Đeo chiếc kính trắng vào đẩy nhẹ, ánh sáng lạnh tỏa ra nguy hiểm
_________________
Cô bước vào quán bar, đưa thẻ cho nhân viên rồi dọc theo dãy hành lang mà đi. Dừng trước cửa phòng đã đặt sẵn, cô đưa tay mở cửa. Bạch Thiển đã ngồi đợi sẵn, gương mặt tuấn mĩ vui vẻ. Những chai rượu đã được để trên bàn, thức ăn cũng đầy đủ. Bạch Thiển nói
" Sao hôm nay rãnh rỗi rủ tôi đi uống vậy? "
" Không có gì! Đột nhiên có hứng thôi "
Cô bước đến ngồi xuống, Bạch Thiển hí hửng đưa cho cô chai rượu. Tự mình cũng cầm một chai đưa lên, cô cụng chai cùng hắn. Đưa lên miệng uống, liếc qua Bạch Thiển nốc hết một chai mà cười nhạt. Cô gắp thức ăn cho vào miệng
" Hắc Nguyệt... cậu phải uống vớj tôi đến khi say đó "
" Được "
" Yô nào "
Keng!
•
•
•
•
•
•
•
Thời gian trôi qua, cô nhìn gương mặt Bạch Thiển đỏ ửng. Mùi rượu nồng nặc, cô đứng lên nâng gọng kính. Bàn tay bị Bạch Thiển giữ lại, đôi mắt mông lung nhìn cô. Cô cười nhạt buông tay hắn ra, nhắn tin cho Thẩm Nhược Giai
" Quán bar cũ, phòng Vip107 "
Cô nhìn người con trai đang gục trên bàn say khướt, bước tới bỏ vào miệng hắn một viên thuốc kích dục. Cho người dọn dẹp sạch sẽ, sau khi làm xong thì Nhược Giai đi vào. Nhìn cô cười
" Nhanh vậy sao? "
" Phải! Hôm nay cứ vui vẻ "
Cô nâng gọng kính, bước ra ngoài. Đang chuẩn bị đóng cửa thì Nhược Giai lên tiếng
" Ngộ nhỡ tình anh em của hai người bị tan vỡ? "
" An tâm! Tôi có cách giải thích rồi "
" Hừ "
Cạch!
Cánh cửa đóng lại, cô nhếch môi cầm điện thoại xem diễn biến bên trong. Nhược Giai nhìn quanh, cầm điện thoại kiểm tra xem có camara không. Cô biết trước nên đã chuẩn bị sẵn, nhờ tiểu Bát Đản che giấu sự hiện diện của camara thu nhỏ. Nhược Giai buông xuống điện thoại, nhìn người con trai trên giường nằm đó. Đôi mắt hạnh phúc, bàn tay đưa ra, cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng và quần đùi. Để lộ nội y màu kem nhạt quyến rũ. Đường cong xinh đẹp mê hoặc ánh nhìn, hai quả đồi nảy lên bước tới chỗ Bạch Thiển. Bàn tay vuốt ve mặt hắn, cởi bỏ cúc áo hắn ra. Hôn xuống đôu môi đỏ mọng đang mấp máy đó.
" Bạch Thiển... em yêu anh... "
Lời nói mị hoặc yêu kiều, Bạch Thiển cảm thấy cái chạm của Nhược Giai thật mát lạnh. Thân thể như có ngọn lửa dâng lên, mơ hồ nhìn Nhược Giai. Lắc mạnh đầu xem rõ đó là ai...
" Ức... "
Khẽ nấc lên, Nhược Giai cởi bỏ nội y. Để lộ nơi tư mật và vòng một xinh đẹp. Cổ họng Bạch Thiển nóng lên, không tự chủ nhào tới đè Nhược Giai xuống. Không cần biết đó là ai, lý trí như bị điều khiển...
Cô nhếch môi tắt điện thoại, nâng nhẹ gọng kính
" Xem ra... ngày mai có kịch hay cho Bạch đại thiếu gia xem rồi "
Cô bước đi, rời khỏi quan bar. Nhìn lên trời đêm, một màu đen đã bao phủ lấy khung trời. Ánh trăng sáng tỏa ra lạnh lẽo, cô điện cho Ngọc Diện
Tút tút túttttt!
Cô nghe tiếng khóa máy kéo dài, nụ cười vươn lên
" Ha! Hành động nhanh thật... "
_________________
Tại một nơi khác:
Cạch!
Cửa phòng mở ra, không gian tối tăm bao phủ. Bàn tay đưa ra bật đèn sáng, Herlly lạnh lùng nhìn người con gái trên giường. Hai tay và chân đều bị dây xích nhỏ trói lại ở 4 góc giường, mái tóc ngăn phủ đi gương mật căm phẫn. Nghe thấy tiếng động liền ngước lên, đôi mắt to tròn mang theo tức giận... Herlly cười nhạt nhu hòa, nhưng lại có sương lạnh nơi đáy mắt
" Bang chủ... "