Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 115 : Thế Giới Đêm 15
Ngày đăng: 12:16 30/04/20
Ngọc Diện nhìn về phía Herlly, đôi mắt căm phẫn đầy chết chóc. Tay chân bị xiềng xích trói lại ngồi trên giường, Herlly mỉm cười bước đến. Nhẹ nhàng ngồi xuống giường, bàn tay đưa ra muốn chạm vào mặt Ngọc Diện
" Em có mệt không? "
" Phi... cút đi "
Ngọc Diện quay mặt chán ghét nói, Herlly buông tay cười
" Ha... ha ha ha... "
Tiếng cười cổ quái vang vọng cả căn phòng, Ngọc Diện trừng mắt
" Cười cái gì? "
" Ngọc nhi! Em quá ngây thơ rồi, chị làm như vậy. Là muốn tốt cho em "
" Tốt cho tôi? Ha! Nực cười "
" Tại sao em cứ tin cái thằng nhóc đó, nó không yêu em. Nó chỉ muốn lợi dụng em thôi, đừng ngu ngốc nữa "
Herlly tức giận gào lên
" Tôi yêu anh ấy "
" Yêu? Ngay cả khi tên đó chỉ muốn lợi dụng em sao? "
" Phải! Chị không có quyền phán xét tôi. Tôi tin anh ấy, tin người tôi yêu... "
Bốp!
Tiếng bạt tay vang lên, Herlly tán Ngọc Diện một cái đau đớn. Xông tới nắm lấy tóc Ngọc Diện mạnh bạo kéo lên, cúi xuống hôn vào đôi môi đỏ mọng đó ngấu nghiến.
Leng keng...
Tiếng dây xích vang lên, Ngọc Diện chống cự. Quay mặt đi, kinh tởm nhìn Herlly.
" Ha... ha ha ha haaaaaa! Em ghê tởm chứ gì? Tôi sẽ cho thằng nhóc đó chết không chỗ chôn "
" Chị sẽ không làm được "
Herlly đứng lên nhìn Ngọc Diện, đôi mắt lạnh lẽo
" Tại sao em cứ tin thằng nhóc đó? Nó thật sự không hề yêu em. Tôi nhốt em ở đây, cũng là vì muốn bảo vệ em "
" Tôi không cần chị bảo vệ, dù cho tôi sai. Nhưng ít nhất tôi vẫn hạnh phúc vì thất bại trước tình yêu của mình. Còn chị, chị chỉ muốn thắng mà thôi "
" Phải! Tôi muốn thắng, tôi muốn em yêu tôi. Tôi làm tất cả đều vì em "
" Cũng vì thế mà tôi mang cái danh ác nữ "
" Ha! Đám nam nhân đó đều đáng chết. Chúng có mục đích với em, đều nên chết không toàn thây "
Herlly cười lạnh nói, Ngọc Diện trừng mắt cười miệt
" Chị quá tự phụ "
" Vì tôi yêu em, tôi làm tất cả đều vì em "
" Tôi không cần! "
Ngọc Diện hét lên, Herlly ngẩn ra
" Không cần? Bang phái này là do lão gia phu nhân dốc lòng tâm huyết. Em chấp nhận để cơ nghiệp cả dòng họ bị hủy hoại chỉ vì một cái tình yêu vớ vẩn đó sao? "
" Vậy thì chị quản đi! Tôi không cần, từ nhỏ tôi phải ghánh lấy trách nhiệm nặng nề này. Chưa một phút giây thư thả, chị luôn ép tôi làm mọi việc. Chị nói yêu tôi, đó là tình yêu của chị sao? Tôi thật sự cảm thấy bất công, tại sao mình lại sinh ra trong gia tộc này. Tại sao lại gặp chị "
Chát!
" Câm miệng! "
Một bạt tai nữa vào mặt, Herlly nắm lấy mái tóc đen tuyền của Ngọc Diện kéo lên. Lạnh lẽo nói, khóe môi chảy máu. Nụ cười Ngọc Diện vươn lên, ánh mắt tĩnh mịch
" Chị quan tâm đến cái bang phái này như vậy, thì lấy nó đi "
" Ngọc nhi! Em ngu ngốc như vậy sao? Chỉ vì cái gọi là tình yêu, cái tình cảm mong manh đó mà em chấp nhận mất hết tất cả sao? "
Herlly tức giận, giọng nói sương lạnh hét lên
" Mất hết tất cả? Thế nào là mất hết tất cả? Từ khi cha mẹ mất đi, tôi tiếp nhận bang phái dưới sự điều khiển của chị. Tôi từ lâu đã mất đi mọi thứ. Bây giờ thứ tôi có cuối cùng chính là hi vọng nhỏ nhoi, tình cảm mà tôi dành cho Hắc Nguyệt. Nếu như anh ấy thật sự phụ tôi, thì cũng không còn gì tiếc nuối "
Nụ cười Ngọc Diện thê lương hiện lên, Herlly lạnh lẽo buông ra. Nụ cười châm biếm
" Ngu xuẩn "
Herlly quay đi, cánh cửa đóng lại. Nụ cười trên khóe môi Herlly từ khinh bỉ chuyển qua đau thương, u uất...
" Ngọc nhi... em vẫn còn tình cảm mà tôi dành cho em mà? Em chưa mất đi tất cả... Chỉ là em không muốn nhận mà thôi. Ha... "
________________
Cô ngồi trên đồng cỏ trong xanh mát mẻ, cơn gió phấp phới thổi qua. Cô nhìn khoảng trời trong xanh sâu lắng, từ phía sau một ông lão đi lên. Đôi mắt hồ ly mang theo ý cười, cầm trên tay dụng cụ vẽ tranh. Dán giấy lên khung, lấy ra bút màu
" Thanh niên! Chúng ta lại gặp nhau "
Cô nhìn qua lão già đã cứu cô khi trước, nhếch môi
" Lão già! Ông không phải sống ở biển sao? "
" Ểh? Ta có nói không sống ở đây sao? "
Lão già vừa vẽ tranh vừa nói, cô nhếch môi cười nhạt.
" Sao vậy thanh niên? Có gì không vui à? "
" Không có điều gì khiến tôi không vui cả "
Cô lạnh nhạt nói, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh. Nhất thời cô lại để lộ biểu cảm, thật bất cẩn...
.........
Tiếng nói vui vẻ bàn tán truyền ra, Bạch Thiển không để vào tai. Đôi mắt vẫn nhìn qua cô không rời, cô nâng nhẹ gọng kính nhìn vào điện thoại. Mấy ngày nay cô đều gọi điện cho Ngọc Diện, nhưng không có tin tức. Xem ra, kế hoạch đang đi đúng hướng...
Cô cười nhạt nhìn ra ngoài, bàn tay gõ xuống bàn vang lên tiếng lạch cạch. Cô đã không nói chuyện với Bạch Thiển mấy ngày rồi, Thẩm Nhược Giai thường ở cạnh hắn, tỏ ra ân cần chăm sóc.
Cô mỉm cười nhạt, nhìn Nhược Giai từ ngoài đi vào. Đi ngang qua cô liếc nhẹ, đến chỗ Bạch Thiển bỏ xuống hộp cơm
" Em làm cơm cho anh đó, mau ăn đi "
Đám người tản ra bàn tán, Bạch Thiển vẫn nhìn chăm chăm vào cô không trả lời. Nhược Giai liếc qua, mỉm cười nói
" Em đã tốn công mang đến đây, anh ăn đi. Chiều qua nhà em, được không? "
"... "
Vẫn không có sự hồi đáp của Bạch Thiển, Nhược Giai tức giận đứng lên. Lạnh lùng đi qua phía cô
" Hắc Nguyệt! Nói chuyện với tôi chút, được chứ? "
Cô ung dung nhún vai, Nhược Giai đi ra trước. Cô mỉm cười đứng lên đi theo
_________________
Bọn cô đi đến một khu vườn vắng lặng, không một bóng người. Cô dựa lưng vào tường, bộ dáng lạnh nhạt
" Thẩm tiểu thư có gì muốn nói? "
" Hắc Nguyệt! Chuyện này là sao? Rõ ràng ngay từ đầu, cậu không có nói sẽ gắn camera? "
Nhược Giai lạnh giọng nói, cô đút tay vào túi quần. Bộ dạng thờ ơ
" Thẩm tiểu thư tức giận không phải vì chuyện này "
" Cậu... phải! Bạch Thiển từ đêm đó không hề ngó ngàng gì tới tôi. Tối ngày ngoài uống rượu ra, nói chuyện hay nhìn mặt tôi chưa quá 10 lần "
Nhược Giai gương mặt xinh đẹp vặn vẹo nói, cô ung dung
" Thẩm tiểu thư nên đính chính lại, ngay từ đầu tôi đã nói chỉ cho cô và Bạch nhị thiếu gia ở bên nhau. Còn việc hai người sống ra sao, hắn có yêu cô không thì liên quan gì tới tôi? "
" Hắc Nguyệt... cậu thật bỉ ổi "
" Ha ha! Thẩm tiểu thư, không giành được trái tim của chồng mình. Là do cô vô dụng, sao lại đổ cho tôi? "
Cô cười lạnh hai tiếng, thân ảnh mảnh mai dựa vào tường xinh đẹp. Cơn gió lướt qua đưa đi tiếng cười như chuông bạc
" Anh ấy chỉ nghĩ tới cậu, khi say rượu cái tên duy nhất anh ấy gọi là cậu. Chỉ nhìn về cậu, lời nói của tôi không hề lợt vào tai anh ấy. Trong mắt anh ấy, trong tim người nam nhân đó chỉ có cậu "
Nhược Giai tức giận lên tiếng, cô nâng nhẹ gọng kính
" Vậy thì đã sao? Đó là chuyện của hắn, liên quan gì tới tôi? "
" Cậu... cậu biết rõ anh ấy yêu cậu mà? "
Nhược Giai sững sờ trước thái độ bình thản của cô, trong lòng không khỏi run sợ sự tàn nhẫn đó. Cô nhún vai
" Yêu tôi là việc của hắn, vậy thì sao? "
" Hắc Nguyệt, mục đích của cậu là gì? "
" Mục đích? Ha... bí mật "
Cô đưa ngón trỏ lên miệng ma mị, bước đến phía Nhược Giai. Cô càng tiến lên, Nhược Giai càng lùi lại, đến khi thân thể cô ta đụng vào cái cây. Cô đưa tay chống lên thân cây, tay còn lại đút túi quần. Bộ dáng ma mị xinh đẹp
" Cậu... làm gì? "
" Thẩm Nhược Giai, cô cần người nam nhân đó. Cô đã có được, nhưng thứ tôi muốn lại chưa nằm trong tay. Tốt nhất đừng giở trò, nếu không tôi liền khiến cô đau khổ. Tôi nói được, làm được "
Đôi mắt đỏ như máu phản chiếu sau cặp kính sáng lạnh. Đáy lòng Nhược Giai run lên sợ hãi, khí tức áp đảo khiến cổ họng như bị nghẹn lại. Cô buông tay xuống, Nhược Giai lập tức chạy đi. Cô mỉm cười nâng gọng kính, quay người lại liền bị một lực đẩy mạnh vào thân cây. Một thứ mềm mại lạnh lạnh ngấu nghiến đôi môi cô, cô nhìn gương mặt Bạch Thiển ngay trước mắt. Hắn đang hôn cô, muốn hút cạn những lời nói tàn nhẫn khi nãy của cô. Cô lạnh nhạt nhìn hắn, không kháng cự...
Bạch Thiển cảm nhận được, mở mắt ra. Chạm vào đôi mắt đỏ như máu không cảm xúc của cô, lòng ngực đau nhói. Rời khỏi môi, kéo ra sợi chỉ bạc mỏng.
" Ha... "
Bạch Thiển quay đi, để lại nụ cười lạnh cùng bóng lưng đau khổ.
Tại sao...? Tại sao biết rõ là do người đó làm. Nhưng trái tim tại sao lại đau như vậy, khi những lời nói đó phát ra. Như hàng vạn mũi kim đâm vào, xé rách từng chút một. Lồng ngực như bị một tảng đá đè lên, khó thở tột cùng. Cảm giác hận thù, đau đớn, thống khổ, lại có chút không cam lòng... Chư vị phức tạp dần dần hiện lên từng chút một. Đau! Đau lắm, nhưng lại không biết làm gì. Yêu một người đau khổ vậy sao? Rốt cuộc, trong mắt người đó, chính mình cũng chỉ là một con rối vô tri. Dù hận, nhưng không muốn làm người đó tổn thương. Dù đau, nhưng không cách nào xóa bỏ cảm giác đó. Trống trãi, mọi thứ đều bị tước bỏ trong chớp mắt. Không cam lòng, nhưng có thể làm gì đây? Yêu trước, thì đã tự nhận mình bại rồi.... Bại đến thảm hại... Nhìn chính mình bây giờ thật đáng thương, lạnh... trái tim có cảm giác thật lạnh. Phải rồi! Bất giác lại không biết được rằng, mảnh vỡ linh hồn sâu thẳm đang run rẩy. Đang gào thét, giống như đã từng bị như vậy. Không ai biết được cả... Không ai có thể thấy được mảnh linh hồn đó vẫn hướng về phía cô. Chôn sâu vào đáy vực âm thầm lặng lẽ nhìn cô, chính cô cũng không biết được. Cô đã nhiều lần như vậy làm đau nó...
Cô nhìn bóng dáng Bạch Thiển khuất dần, đưa tay lau môi. Ánh mắt đỏ như máu hiện lên lạnh lẽo
" Kinh tởm... "
Cô quay lưng đi, để lại hơi thở âm lãnh vẫn còn lưu động. Dưới khung trời, hai bóng dáng đi hai đường khác nhau. Sự tàn nhẫn của cô thật đáng sợ, giống như cô không hề có trái tim. Cơn gió lướt qua liệu có vô tình như người con gái này?
Nước vô tình cũng như Đế Quân
Thiên hạ thế gian, thật vô thường
Quân như rồng, lại như gió
Lạnh lùng lướt qua cuốn trôi hoa...
Lệ vương không dễ rơi, nhưng vẫn có thể rơi
Nhưng người nữ nhân này... thứ gì sẽ khiến nàng rơi lệ?
.................
__________ __________
Từ phía xa người con gái bí ẩn ngồi trên cây nhìn đến, nụ cười vươn lên nhàn nhạt. Con phượng hoàng bên cạnh xinh đẹp đậu trên cây, tiếng nói nữ nhân vang lên nhẹ như gió, có ý phức tạp không thể rõ...
" Tự cổ chí kim Quân vô tình...
Nhưng liệu sáng bằng... Người gọi Huyết vương? "