Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 116 : Thế giới đêm 16

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Cô ngồi trên chiếc ghế, căn phòng xung quanh trống trãi. Chỉ có một cái bàn dài đang đặt đất sét trên đó, Tiểu Bát Đản bên cạnh nhìn cô. Một cái bảng xanh xuất hiện trước mắt cô, hai bàn tay giao nhau tạo ra một luồn ma pháp Hắc Ám. Đi tới bao phủ lấy đất sét



" Hỡi những linh hồn bơ vơ và lạc lỏng, hãy trở về và hội tụ lại nơi đây. Đánh vỡ tan mãi mãi không siêu thoát. Hắc Ám ma pháp sẽ khiến các ngươi trở thành một mảnh của thuộc hạ ta... "



Lời nói băng lãnh như mê hoặc vang lên, nguồn khí đen tỏa ra càng cường đại. Cô nhẹ nhàng mở mắt, lạnh nhạt nhìn luồn khí đang bao phủ lấy đất sét. Bàn tay đưa ra lướt trên hàng phím...



[ Bắt đầu quá trình thiết lập ----- Hoàn tất ]



[ Mời ký chủ giao định ]



Tiếng nói máy móc của tiểu Bát Đản vang lên, cô lạnh nhạt nhìn màn ảnh trong suốt



[ Tên: Nhất Khuynh ]



[ Cấu tạo ngoại hình:



Mái tóc vàng đất dài giữa lưng cắt ngang bằng, những lọn tóc mai rũ xuống hai má. Trên đầu là dải ruy băng vàng rủ xuống eo. Gương mặt dài thon gọn, đôi mắt to tròn mị hoặc hút hồn. Mũi cao. Hàng mày dài nhếch lên tạo ra sự kiều mị. Môi đỏ mọng mỏng...



Thân hình: Chiếc áo không dây trắng tới giữa bụng, để lộ đôi gò bông căng tròn. Chiếc váy xếp ly dài gần đầu gối xòe ra màu cam nhạt. Hai tay mang theo dãy lụa đỏ quanh người phủ xuống



Vòng 1: 80



Vòng 2: 58



Vòng 3: 85



Tỉ lệ xinh đẹp: 90% ]



Đôi mắt đỏ như máu đảo qua lại nhìn màn hình, bàn tay vẫn lướt nhanh trên ô phím...



[ Cấu tạo sức mạnh:



Thể lực: 0%



Chủ nhân: Huyết Hàn Sương



Mức độ trung thành: Tuyệt đối



Ma Pháp: Không



Vũ khí: Lụa



Khả năng khôi phục: 100%



Khả năng có thể ( Tuyệt kĩ): Nhẹ như gió, thân thể dẻo dai lả lướt hòa quyện vào không trung. Tạo ra điệu múa làm say lòng người, mê đắm nhân trung. Uy lực vũ bão kéo theo cuồng phong, giết người trong điệu múa xinh đẹp... Không thấy máu...



Loài vật: Quỷ



Tính cách: Lẳng lơ, luôn tỏa ra yêu mị. Thích câu dẫn người, độc ác đến máu lạnh.



Linh lực tích tụ: 2000



Cấp độ: Quỷ = ( Thần)



Giá trị cảm xúc: Tuyệt đối



Trí tuệ: 175



Danh hiệu: Nhất Vũ Khuynh Thành ]



Bàn tay cô dừng lại, tạo ra luồn sáng bao quanh lấy đất sét đó, lơ lửng giữa không trung. Trên bàn lại tiếp tục xuất hiện một đất sét có hình dạng không hoàn chỉnh, tiểu Bát Đản kinh ngạc



" Ký chủ! Người muốn tạo ra hai người sao? "



" Phải! Đến thời khắc, chúng sẽ tự chui ra "



Cô nhẹ nhàng nâng tay, luồn khí Hắc Ám mạnh mẽ bao quanh lấy đất sét. Đôi mắt đỏ như máu ánh lên tinh quang cùng ý cười tàn bạo. Tiểu Bát Đản nhìn thấy mà thân thể không khỏi run lên



" Ký chủ chắc chắn có âm mưu "



Hai tay xoay vòng đưa ra, nhẹ nhàng di chuyển. Trong lòng bàn tay là ma pháp Hắc Ám dao động, tiểu Bát Đản nhắm mắt hồ ly lại, bàn tay chạm vào đất sét



[ Liên kết cấu tạo ------ Hoàn thành ]



[ Bắt đầu quá trình thiết lập ------- Hoàn thành ]



Ánh sáng đen bao phủ lấy chiếc bàn dài, cô nhẹ nhàng nhìn hàng phím. Bàn tay đưa lên



[ Tên: Iron Man ]



[ Cấu tạo ngoại hình: Nam



Rô bốt sắt làm từ kim loại, bọc da sắt xanh dương óng ánh. Cơ cấu phức tạp đầy uy mãnh, đôi mắt sắt bén đỏ rực làm từ đá ruby, giọng nói lạnh như băng.



Cao: 1m9, to lớn hùng mạnh ]



Cô lướt tay trên bàn phím cực nhanh... Đôi mắt mang theo tia sáng lạnh



[ Cấu tạo sức mạnh:



Thể lực: 1000



Chủ nhân: Huyết Hàn Sương



Mức độ trung thành: Tuyệt đối



Ma pháp: Băng



Vũ khí: Búa tạ lớn màu xanh dương kim loại, một lần đập xuống uy lực vạn phần



Khả năng khôi phục: 0% ( Cơ thể là mãnh giáp, không có khả năng khôi phục)



Khả năng ( Tuyệt kĩ): Bay, đánh trực diện, giết hàng vạn người. Cơ thể sắc thép không bị ảnh hưởng bởi ma pháp, đòn đánh vật lí. Không bị nhiễm những chất độc...



Loài vật: Rô bốt



Tính cách: Nghiêm chỉnh, không thích nói đùa. Có chút ngốc nghếch



Linh lực tích tụ: 7000



Cấp độ: Quái vật = Thần



Giá trị cảm xúc: 0%



Trí tuệ: 75



Danh hiệu: Man Vương ]



Cô dừng tay lại, bàn tay xuất hiện viên tinh thạch đỏ của vua zoombie khi ở thế giới trước. Đất sét bay lên, luồn sáng đen bao bọc. Lời nói cô uy quyền tựa chúa tể trang nghiêm
" Tớ đi... sẽ đi thật xa. Rời khỏi nơi thị phi này, học hành thật tốt và kiếm một công việc đàng hoàng để làm. Cùng con tớ vui vẻ bên nhau đến hết quảng đời còn lại "



Nhược Liên đưa tay sờ bụng mình, cô nhìn đến



" Có thai? Là con của Bạch Tử Du? "



" Phải! "



" Không hối hận? "



" Không hối hận! Anh ta đáng phải nhận lại sự đau khổ, mẹ con tớ. Không cần người chồng người cha như vậy "



Nhược Liên đau khổ nói, nhưng nụ cười vẫn hiện hữu trên môi. Dù cho nước mắt vẫn cứ rơi



" Hãy sống hạnh phúc "



Nhược Liên nhìn đến, mỉm cười gật đầu



" Hắc Nguyệt, phải chi tớ gặp được cậu sớm hơn... "



Cô nhìn Nhược Liên, Ngọc Diện đằng xa thấy họ nói chuyện lâu mà máu ghen nổi lên. Nhưng vẫn kiên nhẫn đợi, Nhược Liền nhìn đến phía xa, sau đó xoay đi



" Chúc cậu hạnh phúc "



Cô nhìn theo bóng lưng người con gái cô độc, bàn tay mân mê sấp tài liệu. Nâng nhẹ gọng kính



" Ha! Đúng là mạnh mẽ "



Đáy mắt cô xẹt qua ý cười thâm sâu, một con cờ đã hết giá trị. Vậy thì tiếp theo những con cờ khác cũng nên biến mất rồi...



[ Ký chủ! Người thích lợi dụng người ta vậy sao? ]



" Đó không gọi là lợi dụng, mà là điều khiển. Chỉ cần tốn một chút sức ra, liền những việc khác được nhẹ bớt mà vẫn có được thứ mình muốn. Ha... Lũ ngốc "



Sự khinh bỉ cùng ý cười nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự tĩnh lặng lạnh nhạt. Cô gấp tài liệu lại bỏ vào áo khoác, đi tới chỗ Ngọc Diện đang hậm hực



" Sao vậy? "



" Hừ! Anh dường như rất quan tâm cô ta "



" Ghen? "



Cô lạnh nhạt, Ngọc Diện nhìn qua. Gương mặt mỉm cười, ửng hồng



" Không có, cô ấy nói gì với anh vậy? "



" Đưa tài liệu về Bạch gia "



" Hử? Cô ấy là người anh cài vào sao? "



Ngọc Diện kinh ngạc, nhìn theo bóng dáng Nhược Liên đã sớm khuất xa



" Không phải! Cô ấy muốn trả thù Bạch Tử Du và trả ơn cho anh "



Cô lạnh nhạt nói, Ngọc Diện cúi đầu suy tư. Cô đưa tay vén lọn tóc của Ngọc Diện, cô ta nắm lấy tay cô



" Hắc Nguyệt! Em.... "



Bằng! Đoàng, vụt...



Tiếng súng nổ vang lên, 5 chiếc xe lao đến thắng lại tạo ra đường hằng dài trên đất. Mọi người chạy tán loạn, cô nhìn đám sát thủ bước xuống. Trên tay là những thanh dao và súng, tiến tới phía cô... Cô nheo mày phóng lên đá văng bọn chúng



Bằng!



Viên đạn xẹt qua lọn tóc cô, rơi xuống những sợi nhỏ. Đôi mắt đỏ như máu ánh lên tinh quang, Ngọc Diện tay không đánh với chúng



" Hắc Nguyệt... "



Cô rút súng bắn vào đầu từng tên, bàn tay nắm lấy cổ mỗi tên bẽ gãy. Né đường súng, thân thủ nhanh nhẹn xinh đẹp, một cây dao xẹt qua tay cô. Máu chảy xuống, Ngọc Diện đánh ngã tên đó nắm lấy tay cô lo lắng



" Anh không sao chứ? "



Bằng! Đoàng...



Cô lạnh nhạt bắn súng về bọn chúng, những chiếc xe khác chạy tới. Người dần tăng lên, cô nhìn đến. Vốn có thể giết chết đám tạp nham này nhanh chóng, nhưng lại có tảng đá cản đường là Ngọc Diện ở đây. Khiến cô khó lòng ra tay...



Phạch phạch



Bỗng tiếng máy bay vang lên trên đỉnh đầu, cô nhìn lên. Đám vệ sĩ đưa tay che gió, từ cửa máy bay mở ra. Một cây kiếm xuất hiện như tia chớp chém hết đám sát thủ ngã xuống đất. Máu chảy ra lênh láng, mùi tanh khó chịu luân chuyển trong không trung. Sợi dây trắng mỏng móc vào cán kiếm ánh lên tia sáng, cô nheo mắt. Ngọc Diện kinh ngạc



" Sử dụng dây để điều khiển kiếm, chẳng lẽ... "



Ngô quản gia từ máy bay nhìn xuống, thu kiếm về dùng khăn lau lưỡi kiếm. Nghiêm chỉnh hỏi



" Thanh niên, có sao không? "



" Không! Cảm ơn "



Cô nâng nhẹ gọng kính, Ngô quản gia gật đầu



" Vậy lão đi trước "



Ngô quản gia đi vào, cửa máy bay đóng lại. Bước đến bên ghế cúi đầu trước lão già



" Lão gia! Đã xong "



" Thằng nhóc có sao không? "



" Không có chuyện gì "



" Ha ha! Tốt, đi thôi "



Cô nhìn theo chiếc máy bay đang đi xa, Ngọc Diện kinh ngạc



" Sao lão ta lại giúp chúng ta? "



Cô nhếch môi nâng nhẹ gọng kính sáng lạnh, nhìn những thi thể nằm trên đất. Bước lại cầm lấy cây súng lên xem, một chữ Giai được khắc tinh xảo hiện lên. Ngọc Diện kinh ngạc



" Chuyện này... "



" Không sao! Ngài mai anh sẽ đến nói chuyện với lão đại. Về thôi "



" Vâng... "



Cô nhìn lên bầu trời ngã vàng, những tia hoàng hôn ấm áp chiếu rọi. Đáy mắt xẹt qua tia sắc lãnh cùng ý cười



" Thẩm Nhược Giai... Cô xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai? "