Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 28 : Độc Đế Ma Tôn! Khuynh Thế Thiên Hạ 17

Ngày đăng: 12:15 30/04/20


Cô từ ngoài bước vào khiến ai cũng kinh ngạc, Hiên Viên Khải Minh nhìn cô, khóe môi vươn lên nụ cười nhạt. Mặc Sĩ Tuyệt Ca bàng hoàng sau đó vui mừng



" Nàng còn sống? "



" Mặc Sĩ trưởng lão. Lâu không gặp "



Cô nhẹ nhàng nói sau đó nhìn qua Hi Vân



[ Ký chủ! Người thấy thuật dịch chuyển của bản hệ thống có siêu đẳng không? ]



Ha! Rất tốt



Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn cô sau đó như nhớ ra gì đó liền nheo mài lại. Cô thấy vậy mới lên tiếng



" Ngài yên tâm, ngài tính toán không sai. Chỉ là ta ra trước mà thôi "



" Làm sao có thể... "



Hắn kinh ngạc, dung nhan như trích tiên lo lắng nhìn cô. Cô đưa ngón trỏ lên miệng quyến rũ



" Bí mật "



Cô yêu mị khiến trái tim bọn hắn lỗi nhịp, Hiên Viên Khải Minh đi lên



" Nàng thật ra là ai? "



" Ta? Huyết Ly Băng... "



" Huyết Ly Băng? Là người còn sống sót của Huyết gia " Ngạo Thiên nhấm nháp trà cảm thán nói



" Bát vương hiểu biết sâu rộng nha "



" Nhưng rõ ràng người Huyết gia đã diệt vọng, người còn sống sót ở trong hậu cung kia mà " Ngạo Thiên đứng lên nhìn qua cô, đáy mắt thâm sâu dò xét



" Bí mật tạo nên sự quyến rũ của một người phụ nữ "



Cô nhếch môi, tiếng nói ngân bạc vang vọng cả gian phòng. Tà mị như vậy khiến ái cũng phải bần thần



Bỗng từ trên trần nhà có ánh sáng bạc lóe lên, một thanh kiếm chĩa thẳng vào cô. Cô có thể nhận ra đó là thuộc hạ của Hi Vân... Hồng Ngọc



Cô nhìn thấy liền uyển chuyển xoay người, tà áo trắng tung bay tuyệt thế. Mái tóc tím mượt mà như tơ lụa



" Lại là ngươi! Hôm nay ta sẽ giết ngươi. Trả thù cho những đệ tử của Hi quán đã chết " Tiếng hét Hồng Ngọc tức giận



[ Ký chủ! Có sát khí ]



Cả đám đứng nhìn mà không ai đi ra, họ đều muốn xem rốt cuộc cô là người như thế nào... Thấy vậy cô chỉ nhếch môi cười nhạt.



Hồng Ngọc chạy đến chĩa kiếm vào tim cô, cô đưa một chân lên ngang qua thanh kiếm đá vào tay Hồng Ngọc. Sau đó bay lên giữa không trung



" Thật không vui "



Cô bay ra ngoài, Hồng Ngọc cũng đuổi theo.



[ Ký chủ! Tại sao không giết nàng ta? Với người việc đó như con kiến ]




Hi Vân hạ tay xuống, gương mặt lạnh lẽo



" TA KHÔNG CẦN NGƯƠI LO! NGƯƠI CHỈ LÀ MỘT CON CHÓ TRUNG THÀNH MÀ THÔI. NGƯƠI KHÔNG CÓ QUYỀN XEN VÀO VIỆC CỦA TA "



"... Chủ... nh..nhân... "



Minh Châu ôm lấy mặt mình, sau đó nhìn Hi Vân



" Người rõ ràng rất ghét ả hồ ly kia mà? Ngay cả... ngay cả Hồng Ngọc bây giờ cũng sống chết không rõ. Người sao lại không trả thù? "



" Hi Vân tiểu thư muốn trả thù ai vậy? "



Cô từ phía sau đi đến, hương thơm tỏa ra từ cơ thể. Minh Châu thấy cô liền tức giận xông lên



" Minh Châu "



Hi Vân kêu lên nhưng đã quá muộn, Minh Châu đang dần ngã xuống. Đôi mắt ướt đẫm nhìn nàng ta mỉm cười. Khóe môi chảy máu, mấp máy



" C...chủ... nh...nhân "



[ Ký chủ! Người đã làm cách nào mà... ]



Bí mật



Hi Vân chạy lại đỡ lấy thân thể Minh Châu, đưa tay lên mũi nhưng hơi thở đã không còn. Nước mắt lần nữa chảy xuống



" MINH CHÂU... Tỉnh lại... tỉnh lại mau "



" Thật là... "



Cô nhếch môi chế giễu, nhìn cơ thể Hi Vân tỏa ra sát khí. Nàng ta vung tay lên đánh một chưởng về phía cô. Nhưng lại bị Ngạo Thiên bay ra đánh ngược lại



Bùm!



Mặt đất nứt ra, làn khói mù mịt. Ngạo Thiên lùi lại mấy bước. Cô đưa tay ra đỡ lấy hắn



" Huynh không sao chứ? "



" Không sao "



Hi Vân tức giận quay đi, nhưng trong đầu lại vang lên tiếng nói của cô



Người nam nhân cô yêu lại yêu tôi. Cô cũng chỉ là kẻ thua cuộc. Chấp nhận số phận đi



Nàng ta quay qua nhìn cô, đôi mắt hiện lên tức giận



Hiên Viên Khải Minh tôi cũng chỉ xem hắn như con rối mà chơi đùa khi chán. Chỉ có Hi Vân cô mới đem lòng yêu hắn



Sự kinh ngạc hiện lên đáy mắt nàng ta, bàn ta nắm chặt lại. Sau đó ôm thân xác của Minh Châu bay đi



Cô nhìn theo bóng lưng nàng ta sau đó cũng xoay người. Chỉ lạnh nhạt để lại hai từ với Ngạo Thiên



" Đa tạ "