Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 64 : Thế Giới Tu Tiên 9

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Cô kêu tiểu Bát Đản dẫn cô đến nơi gọi là Thông Dược đường gì đó, bước vào khu rừng. Xung quanh toàn là trúc, chúng bao phủ xung quanh. Cô đi sâu vào trong, càng ngày càng sâu. Trước mắt cô xuất hiện một ngôi nhà gỗ đơn sơ, xung quanh trồng đầy thảo dược. Cô bước đên gần nhìn quanh



" Nha đầu ngươi sao có thể vào đây? "



Một tiếng nói già nua vang lên, cô quay lại liền thấy một ông lão đầu hói râu trắng đang nhìn cô chăm chăm



" Ông là Nhị trưởng lão? "



" Hử? Sao cô nương biết? "



" Đoán "



" Đoán? Ha ha, lão tuy đã già nhưng chưa hồ đồ. Nói đi, ngươi là đệ tử của ai? "



" Lục trưởng lão là sư phụ của ta "



" À! Là Lục đệ, không ngờ nó lại nhận thêm một đồ đệ. Ngươi tới đây có mục đích gì? "



Cô mỉm cười nhẹ



" Học hỏi "



" Hử? Học hỏi? "



[ Ký chủ thông minh, dù sách rất tốt và nhiều. Nhưng vẫn không bằng người có kinh nghiệm ]



Cô gật đầu nhìn lão



" Phải "



" Haizz! Đám trẻ các ngươi, sao đứa nào cũng tới đây muốn học hỏi "



" Hửm? Có người đã đến đây? "



" Ha ha! Phải, nhưng ta không nói ngươi biết, cũng không dạy ngươi gì cả. Về đi "



Lão đầu quay vào trong nhà, cô nở nụ cười nhạt xè tay ra. Từ tay cô xuất hiện một cây hoa màu xanh dương



" Ta còn định tặng lão một món quà xem như phí học tập. Nhưng xem ra lão không cần "



" Hử? Quà gì mà có thể mua chuộc được... ơ... "



Lão quay lại vừa nói, nhưng khi nhìn thấy thảo dược trên tay cô liền ngơ ngẩn. Mắt tròn xoe



" Lam Chi Anh thảo? Sao... sao ngươi có được nó? Cây này phải mắc 100 năm trồng mới ra, ngươi.... sao ngươi có được nó? "



" Nhị sư phụ không cần biết từ đâu ta có. Chỉ là người có muốn nhận hay không thôi "



" Nhận... ta đương nhiên nhận "



Lão cầm lấy cây hoa trên tay cô nhìn qua nhìn lại, đôi mắt giựt giựt tươi vui



" Vậy lão có thể nói cho ta biết ai đã đến? "



" Hử? Là con nha đầu tên Ái Linh "



Lão cứ nhìn vào cây hoa, nói



" Lão đã nhận nàng ta làm đồ đệ? "



" Xì xì, ta chỉ cho nó một cuốn sách rồi đuổi đi. Không nhận "



Lão vừa cầm hoa, vừa đưa tay phất phất nói



" Ah! Vậy... "



Cô lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho lão
" Cảnh lúc nãy! À! Là lúc nãy người... "



Cô kinh ngạc nói lên, sư tôn nhanh nhảo bịt lấy miệng cô



" Không cần nói, ngươi hãy quên đi "



Cô gật gật đầu, đôi mắt liếc xuống bàn tay sư tôn. Hắn nhìn đến, trong lòng bàn tay có cảm giác mềm mại ướt át. Kinh hoảng rút ra



" Ta xin lỗi "



" Hai người... hai người đang làm gì? "



Chung Linh tức giận đỏ mặt đi tới, đôi mắt trừng vào cô căm phẫn



" Sư tỷ "



" Ngươi nói đi, hai người nói cảnh lúc nãy là cảnh gì? "



Chung Linh nổi giận đi đến nắm chặt tay cô hỏi



" Sư tỷ! Muội đau "



Sư tôn thấy vậy liền kéo cô lại, giọng nói lạnh nhạt



" Chung Linh! Buông ra "



" Sư phụ, người... "



Chung Linh hất tay cô khiến thân thể cô lảo đảo, sư tôn ở phía sau dịnh lấy vai cô. Chung Linh nhìn thân ảnh hai người dán vào nhau mà tức điên



" Sư phụ, sao người lại thân mật với nàng ta? Hai người đang rất gần nhau đó "



Sư tôn nghe thấy liền đẩy nhẹ cô ra, gương mặt hơi đỏ lên nhìn qua Chung Linh



" Ngươi sao lại ra đây? Ta cho phép ngươi ra ngoài sao? "



" Nếu ta không ra, làm sao có thể thấy cảnh tình tứ của hai người? "



" Đủ rồi! Ăn nói lung tung, trở về biệt viện cho ta "



Sư tôn nói rồi phất tay bỏ đi, cô cũng đi theo sau. Trước khi rời khỏi, khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạo. Chung Linh nhìn thấy mà kinh hãi, bàn tay siết chặt lại...



______________



Sư tôn trở về chính điện, nhìn cô đứng đó nói



" Sao ngươi không về? "



" Đa tạ sư phụ "



" Được rồi! Ngươi về đi "



" Vâng! Nhưng còn sư tỷ... "



" Mặc kệ nó, ta sẽ dạy dỗ nó lại "



" Vậy đồ nhi về trước. Sư phụ nghỉ ngơi "



Cô rời khỏi chính điện, đôi mắt sau mảnh vải xẹt qua tia sáng lạnh lẽo mang theo chế giễu. Sư tôn ngồi trên ghế, bàn tay đưa lên nhìn ngẩn người...



" Sao lại như vậy? Cảm giác ôm nó lại khác với Chung Linh... "



Sư tôn đặt tay lên ngực trái, đôi mắt lạnh nhạt hiện lên tia gợn sóng



" Chỗ này... khi nãy đã đập rất nhanh... "