Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 66 :
Ngày đăng: 12:16 30/04/20
Cô cùng Tình Xuyên xuống trấn, vào một quán ăn. Cô ngồi trên ghế đối diện với Tình Xuyên, tiểu Bát Đản và tiểu Huyết ngồi trên bàn, tiểu Bát Đản ngồi ăn bất chấp không màng tới ai. Cô cũng cầm chung trà lên uống
" Sư tỷ, bữa ăn này chắc có chuyện muốn nói "
Tình Xuyên nở nụ cười, đôi mắt xanh dương ánh lên tia sáng
" Trong Tiên sơn tay vách mạch rừng. "
Cô để chung trà xuống, cầm đũa gấp thức ăn bỏ vào miệng
" Nói đi "
" Sư muội không phải người bình thường... "
Tình Xuyên nhìn cô, khóe môi đỏ mọng nâng lên
" Ha! Chẳng lẽ ta là quỷ? "
" Quỷ? Có lẽ vậy đó "
Cô nhìn vào ánh mắt Tình Xuyên, đáy mắt cô sau mảnh vải xẹt qua ý vị
" Ha! Tâm tư kín đáo, mới là kẻ khó lường "
" Ồ! Muội nói vậy là đang nói ta sao? "
" Như nhau thôi "
" Ồ! Ta cũng nghĩ vậy... Chúng ta... cùng mục đích "
Tiểu Huyết bên cạnh nghe vậy liền nhìn qua Tình Xuyên, đôi mắt tím ánh lên sát khí. Tình Xuyên thấy vậy liền quơ tay
" Bình tĩnh "
" Ha! Cùng chung mục đích? Là bạn hay là thù đây "
Cô nâng chung trà nhấm nháp
" Có lẽ... là thù "
Tình Xuyên nhìn cô, đôi mắt mang theo đáy vực chết chóc. Cô đặt chung xuống bàn, vươn tay rót trà
" Thù? Vậy nói xem ai thắng? "
" Ah! Tỷ không biết, nhưng cũng thật tò mò. 50 - 50 "
Tình Xuyên cũng uống nước, chậm rãi nói
" Ha! Từ trước đến nay, chưa kẻ nào cản trở bước đường của ta mà nguyên vẹn "
Lời nói của cô mang theo hàn khí, Tình Xuyên mỉm cười
" Thật đáng sợ! Nhưng trước mắt chúng ta cần phải dọn dẹp đóng phân kia "
Cô vươn môi nở nụ cười
" Phân? Ta chỉ muốn bình lặng, không thích làm rầm rộ lên "
" Nhưng những kẻ đó thật khó xơi. Nhược Hy Ái Linh đang được hậu thuẫn. 4 cái chân cột vững chắc nha~. Huống hồ muội cũng đã gây thù chuốc oán với nàng ta. Còn có Chung Linh nữa "
Tình Xuyên như cảnh báo nói với cô
" Vậy là muội lành ít dữ nhiều rồi? "
Cô dựa vào ghế, chung trà trên tay xoay qua xoay lại
" Vậy phải xem sư muội thế nào. Những tên nam nhân kia cũng rất được, có thể lấy làm lá chắn "
" Hử? "
Cô nhướn mài, Tình Xuyên nhìn đến cô
" Dù là người tu tiên cũng khó thoát khỏi lưới tình. Mà sao sư muội lại không gỡ mảnh vải kia ra? Có lúc hàng vạn lời nói ra, không sánh nổi một ánh mắt thâm tình "
Tình Xuyên vươn môi, ánh mắt xẹt qua tia sáng đầy ý vị. Cô mỉm cười nhạt, đưa tay chạm vào mắt
" Đa tạ vì đã cho ý kiến "
" Ha...! "
Cô và Tình Xuyên đang nói chuyện thì bỗng nhiều người chạy ra ngoài, tiếng nói ồn ào
- Chuyện gì vậy?
- Có đánh nhau kìa
- Hình như là đệ tử Tiên sơn
Chát!
Tiếng bạt tai vang lên khắp không trung, mọi người kinh ngạc nhìn đến. Băng Tâm cũng bàng hoàng ôm lấy mặt mình. Nước mắt chảy dài như không tin
" Tỷ tỷ... "
Tiếng nói cô mang theo sự tàn nhẫn
" Đã rút ra bài học chưa? "
" Tỷ... tỷ tỷ nói gì vậy? Sao tỷ lại đánh muội "
Băng Tâm nước mắt chảy dài, nhìn lên cô
" Ta đánh ngươi vì ngươi quá ngu ngốc. Thiên hạ này rộng lớn, ngươi nghĩ bản thân có thể một tay che trời? Tự làm theo cảm xúc, chỉ những kẻ ngu ngốc và đần độn mới bị cảm xúc chi phối. Và ngươi chính là kẻ đó "
Mọi người xung quanh nghe lời nói của cô mà bàng hoàng, Tình Xuyên bên cạnh nhếch môi nở nụ cười
" Tỷ... muội chỉ bảo vệ tỷ "
Băng Tâm run rẩy nói
" Bảo vệ ta? Ta cần ngươi bảo vệ? Bản thân mình còn lo chưa xong lại còn muốn bảo vệ người khác? Ngươi tự đề cao mình quá rồi "
Cô đưa tay bóp miệng của Băng Tâm nâng mặt nàng ta lên, lời nói lạnh lẽo đầy âm hàn
" Muội rốt cuộc làm sai gì? "
Bắng Tâm nước mắt chảy ra càng nhiều, sợ hãi nhìn cô
" Sai lầm của ngươi chính là quá ngu ngốc. Không có thực lực mà lại muốn bảo vệ người khác. Ngươi thậm chí không giúp được ta mà còn hại chính bản thân mình. Chỉ vì những lời nói vô nghĩa mà để sự tức giận lấn áp. Những lời nói đó có thể khiến ta chết sao? "
" Muội không muốn như vậy... muội... "
" Này! Nàng ta chỉ đang vì ngươi. Ngươi sao lại đánh muội muội của mình "
Song Thành nhìn đến nheo mài hỏi, cô quay qua đưa tay chỉ vào Song Thành
" Còn ngươi nữa, đường đường là một đại nam nhi. Lại đi chấp nhất với nữ nhân, luôn tự cho mình là đúng. Ngươi cũng đang bảo vệ chủ nhân của mình nhỉ? Nhưng ngươi cũng đang hại nàng ta đấy, ngu ngốc. Nếu ta là ngươi ta đã tự sát từ lâu, quá nhục nhã "
Lời nói của cô lạnh lẽo như đánh thẳng vào lòng Song Thành khiến hắn cúi đầu không dám nói gì nữa. Cô quay qua Băng Tâm
" Những vết thương trên người các ngươi chính là sự ngu ngốc và đần độn mà ra. Ta có lỗi với phụ mẫu, ta nghĩ mình không xứng đáng để dạy dỗ ngươi. Cũng không xứng đáng làm tỷ tỷ của Lãnh Băng Tâm ngươi.Từ nay về sau, ta và ngươi nước sống không phạm nước giếng. Đừng bao giờ kêu ta hai tiếng TỶ TỶ nữa "
Lời nói của cô khiến Băng Tâm ngã xuống đất, đôi mắt mở to. Nước mắt chảy dài trên má, run rẩy nhìn cô
" Tỷ tỷ... muội biết lỗi rồi. Tỷ đừng bỏ mặc muội "
Cô không nói gì nhét vào miệng Băng Tâm một viên thuốc, sau đó quăng lọ qua phía Tình Xuyên. Nàng ta nhận lấy, môi nở nụ cười nhạt
" Hơi tàn nhẫn đó "
Cô không nói gì xoay người bỏ đi, nhưng đột nhiên dừng bước quay qua phía Ái Linh. Bước lại gần nàng ta nói nhỏ đủ hai người nghe, sự âm tàn hiện rõ
" Nhược Hy Ái Linh! Ngươi thật khiến người khó chịu... Ngươi thành công khiến ta giận rồi! Ngươi muốn thách đấu? Ta đợi ngươi... Nhưng ngươi nên nhớ, những kẻ chọc vào ta. Cản bước đường của ta, ta sẽ khiến họ rơi vào sự tận cùng của địa ngục. Cảm nhận nỗi sợ hãi và tuyệt vọng đầy tăm tối. Chết một lần rồi, chắc ngươi cũng hiểu rõ nó nhỉ? Ngươi hãy chờ đi, không còn cơ hội cho ngươi sống lại đâu "
Gương mặt Ái Linh tái đi, nhìn bóng lưng cô theo cơn gió dần khuất. Mái tóc tím dài lung lay trong gió, hương thơm hòa quyện vào không gian. Bóng lưng đầy máu tạo nên cảm giác kiều diễm đến mê người...
Tình Xuyên cầm lấy lọ dược quơ quơ
" Gặp lại sau "
Sư tôn nhìn bóng lưng cô, sau đó hạ mi mắt rời đi. Các trưởng lão cũng dắt đệ tử của mình rời khỏi...
Dưới bầu trời rộng lớn, cô bước đi. Hơi thở mang theo một tia chết chóc. Tiểu Bát Đản trên vai cô nói
" Ký chủ! Người định giết nữ9 sao? "
" Ha! Không! Nàng ta hiện tại là một quân cờ tốt "
" Chủ nhân! Ta thật không thể nuốt trôi mối hận này "
Tiểu Huyết tức giận nói, môi cô vươn lên nụ cười
" Từ từ! Chúng ta còn ở đây dài lâu "
" Nhưng ký chủ! Ta thấy người và Tình Xuyên gì đó rất lạ. Nàng ta rốt cuộc là ai? "
" Ha! Thì giống như chúng ta thôi... "
Tiểu Bát Đản kinh ngạc
" Ý ký chủ là... "
" Phải! Mọi chuyện ngày càng vui rồi... "