Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 67 :

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Khi trở về cô liền ở chính điện, nhìn sư tôn ngồi trên ghế uống trà. Cô nhẹ nhàng nói



" Sư phụ, đồ nhi biết lỗi "



Sư tôn đặt chung trà lên bàn nhìn lên cô



" Vừa mới đến không bao lâu lại gây rắc rối. Ngươi có xem nội quy để vào mắt? "



"... "



Cô không trả lời, từ phía sau Huyền Hàn đi vào. Nhìn đến cô tức giận



" Ngươi đã làm gì để Linh nhi bị phạt? "



Cô không màng tới lời chất vấn của Huyền Hàn khiến hắn tức giận



" Ngươi không xem ta để vào mắt? Ngươi khinh thường ta phải không? "



Sư tôn nhìn đến Huyền Hàn đang tức giận. Đập tay xuống bàn



" Ngươi để ta đi đâu rồi? "



" Đồ nhi biết tội "



Cô nhìn qua sư tôn, bước vòng ra sau bóp vai cho hắn



" Sư phụ! Ta biết lỗi rồi, người muốn phạt thì cứ phạt. Đồ nhi sẽ không phạm sai lầm nữa "



Sư tôn thở dài đặt chung trà lên bàn, vỗ nhẹ vào tay cô



" Ngươi trở về phòng chép nội quy. Đủ 1000 bản cho ta "



" Ân! "



Cô gật nhẹ đầu rồi bước đi ra ngoài. Khi lướt ngang qua Huyền Hàn, cô đã thấy ánh mắt của hắn nhìn cô hiện lên sự tức giận. Cô không quan tâm trở về biệt viện



_________________



Ngồi trên giường cô nhắm mắt tu luyện, tiểu Huyết bên cạnh cô. Còn tiểu Bát Đản thì nằm sấp trên bàn cầm bút lông viết gì đó. Cái miệng nhỏ than vãn



" Ký chủ! Sao việc nặng nhọc gì cũng để ta làm hết vậy. Còn cái con rắn đó lại thảnh thơi như tiên. Không công bằng a~ "



Tiểu Huyết nhìn đến xì lưỡi



" Ai bảo ngày thường ngươi ăn nhiều quá làm chi. Ăn nhiều thì cũng phải làm việc nhiều chứ. Việc như vậy mà nặng nhọc? Ngươi con heo này cũng quá lười rồi "



Tiểu Bát Đản quay qua xù lông



" Ngươi nói gì hả, ta chỉ ăn có một chút. Nhiều đâu mà nhiều, còn ngươi cũng rảnh rỗi lắm mà. Sao không thấy mình lười hả "



" Hừ! Ta phải bên cạnh chủ nhân. Không cần như ngươi suốt ngày chỉ biết ăn "



" Nói đại là lười đi, còn ở đó mà biện hộ "



" Nói gì! Viết nhanh đi, yên lặng để chủ nhân tu luyện. "
Cô kinh ngạc nghe lão nói, cô đã từng đọc trong sách về nó. Đó là một loại ma pháp có thể điều khiển sinh tử. Là khắc tinh với Quang thuật... Ma pháp ánh sáng và ma pháp bóng tối rất mạnh. Nó có những bí mật ẩn chôn cũng như sức mạnh bí ẩn...



" Họ đã dựa theo tà khí mà đi tìm kẻ đó. Trong đó hình như có sư phụ ngươi "



" Ta biết "



" Haizz! Lão đã rất lo cho ngươi nha. 2 tháng trước nghe nói ngươi phạm phải gia quy, định đi tìm ngươi đưa thuốc nhưng lại không thể. Vì ta vốn đâu thể rời khỏi nơi này. Tới giờ đã 2 tháng... "



" Ta không sao "



" Vậy là được rồi, lão biết rằng ngươi sẽ không thể bị bắt đi. "



" Tiên cốc gì đó là nơi thế nào? "



Cô nhìn lão đầu hỏi



" Hử! Đó là nơi của Quái y. Bà ta chuyên về y thuật châm cứu vô cùng giỏi. Là thần y giỏi nhất nơi này, chỉ có bà ta mới có thể giải trừ độc tố của ma pháp Hắc Ám "



" Y thuật... "



" Phải! Nó khác với luyện đan sư chúng ta. Chúng ta chuyên về ma pháp thì y thuật lại chuyên về cứu người "



Cô gật nhẹ đầu mỉm cười



" Ta hiểu rồi "



Lão đầu thấy cô mỉm cười mà lạnh gáy



" Nha đầu ngươi lại tính giở trò gì? "



" Ha! Ta sẽ tìm lại Tiên tháp. Dù gì ta vẫn chưa được đọc sách trong đó... "



" Ừ! Vì Tiên tháp bị lấy đi nên cũng không thể kiểm tra... "



" Khi về ta sẽ cho lão một bất ngờ "



Cô đứng dậy lạnh nhạt nói, lão đầu đứng lên



" Khoan đã "



Lão đầu lấy cả đống lọ dược đưa cho cô, còn có mấy quyển sách



" Đây là thuốc ta luyện được. Ngươi đem theo dùng, còn nữa đây là một vài quyển sách y thuật. Ngươi mang theo lỡ cần, còn nữa, đây là thuốc hồi phục loại mới... "



Cô nhìn lão đầu như đưa tiễn con gái mà thở dài



" Ta biết rồi! Có gì ta vẫn có thể luyện ra "



" Thôi! Ngươi lấy đi, luyện làm gì cho mệt. Đi đường bình an "



Cô mỉm cười nhẹ gật đầu, đem tất cả đan dược cất vào trong không gian. Cô rời khỏi Tiên sơn, bầu trời trong xanh mát mẻ. Mái tóc tím dài lung lay trong gió. Bạch y phiêu dật theo từng bước đi... Đôi mắt sau lớp vải trắng của cô xẹt qua tia sát khí



" Dám lấy vật nhỏ của ta... Ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây "