Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 7 : Thiên Kim Danh Môn 6
Ngày đăng: 12:15 30/04/20
Ngồi trên chiếc giường rộng lớn, nhìn từng dòng chữ trên Weibo mà khóe môi cô mỉm cười nhạt
- Tiên nữ kìa
- Đây là bộ phim hay nhất tôi từng xem
- Tịnh tỷ ơi, chị là tiên nữ sao? Trái tim em đang rung động vì chị
- Ôi! Tịnh tỷ diễn xuất như thần
- Thật muốn xem bộ phim tiếp theo chị ấy đóng
- Muốn gặp chị ấy ngoài đời quá đi
- Chỉ cần gặp chị ấy, cuộc đời này tôi sẽ không còn gì để hối tiếc
- Nữ thần của lòng tôi
.....
[ Chúc mừng ký chủ đã đạt danh hiệu nữ hoàng điện ảnh ]
" Ha! Đã hơn 1 tháng rồi nhỉ? Thật không dễ gì mới được "
[ Người định hoàn thành nhiệm vụ như thế nào? 0v0 ]
" Hở? Sắp rồi... "
Cô vươn lên nụ cười ý vị khiến tiểu Bát Đản run rẩy
[ Ký chủ, người cầm tinh con gì vậy -.- ]
" Ngươi đang nói móc ai vậy? "
[ Ha ha! Không có ạ. Mà tên Phương Hải kia dường như có tình cảm gì đó với người ]
" Ngươi nói xem hắn có gì với ta? "
[ À! Thì... ]
" Ở với ta lâu vậy ngươi dường như vẫn còn ngây thơ nhở? Yên tâm, từ từ cũng quen thôi "
Cô vừa bỏ bánh vào miệng vừa nói
[ Còn về nam9 và nữ9... ]
Nghe thấy tiểu Bát Đản nói nữa chừng, khóe môi cô nâng lên nụ cười lạnh
" Cũng tới lúc rồi, nên thả lưới cho cá bơi rồi chứ nhỉ. Bắt nó lâu quá, sẽ hại chết nó a~ "
[ Ân! =_= ||| ]
_____________
Sáng hôm sau:
Cô bước xuống nhà đã thấy mọi người tụ tập đầy đủ, mẹ cô cũng ngồi đó dường như chờ đợi
" Có chuyện gì sao, mọi người? "
Cô bước lại gần tò mò hỏi
" Em xuống rồi à? Cha đang về tới. "
Phương Hải thấy cô liền kéo cô ngồi bên cạnh mình, dịu dàng giải thích
" Cha sao? "
Cô tỏ ra bất ngờ nhưng trong đáy mắt lại xẹt qua sự chế giễu
Không cần nghĩ nhiều cô cũng biết đó là nữ9 của chúng ta.
" Đây là Lưu Di, diễn viên mới của chúng tôi. Cô ấy rất có thiên phú, lại còn đáng yêu nên rất được quý mến. Chào Hà tổng đi "
" Vâng! Tôi là Lưu Di, xin chào Hà tổng "
Hắn nheo mắt nhìn vào Lưu Di, cô gái này không như những người khác. Ánh mắt không hề si mê hay ngưỡng mộ. Mà chỉ là một màu trong sáng ngây thơ...
Bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên hình ảnh cô, đôi mắt cô cũng nhìn hắn lẳng lặng, mỉm cười tỏa nắng. Nhưng lại là một mảng yên bình... Phút chốc trái tim hắn bỗng đập mạnh mà mỉm cười
" Ừ! Xin chào "
" Hà tổng không biết có thể cho cô gái trẻ này một cơ hội "
Lão gìa kia thấy nụ cười của hắn cứ ngỡ là động lòng với Lưu Di nên thừa cơ hội tiếng tới.
" Tôi sẽ xem xét lại "
" Tại sao lại không chứ? "
Tiếng nói ngân bạc của cô vang lên, ai nấy cũng đều kinh ngạc khi cô bình thản đi đến
" Ý em là sao? "
" Trông cô ấy xinh đẹo như vậy, hay là anh cho cô ấy vào Hà thị đi "
Nãy giờ xem kịch thấy chán nên cô mới đến góp vui
" Từ bao giờ em có quyền quyết định? "
Đôi mài hắn nheo lại, vụ lúc nãy hắn vẫn chưa tính sổ. Thấy vậy cô liền bước đến lỗ tai hắn nói nhỏ
" Sao vậy? Chuyện lúc nãy anh còn giận à? Em nói sai gì sao? "
Gương mặt hắn bỗng trở nên âm trầm, thấy vậy cô liền nói tiếp
" Nếu anh cho cô ấy vào làm ở Hà thị, thì em sẽ đáp ứng anh một điều kiện "
Hắn bất ngờ nhìn cô, sau đó mỉm cười
" Được, nhất ngôn cửu đỉnh. Từ ngày mai Lưu Di cô cứ vào Hà thị. Tôi sẽ cho người sắp xếp "
Hắn nói rồi kéo cô rời đi, khi ra xe liền nhét cô vào trong ôm chặt eo cô
" Anh làm gì vậy? "
" Em đã nói sẽ đáp ứng anh một điều kiện "
"... Ừm... Phải "
" Vậy... "
" Nhưng chỉ nằm trong khả năng của em "
" Được rồi, anh sẽ để nó sao. Bây giờ, anh chở em đi ăn. Lúc nãy chưa ăn gì cả, phải không? "
" Anh bảo đến dự tiệc mà lại về sớm thế? Chưa kịp ăn gì "
" Anh chỉ đến gặp mặt mấy lão đó xem sao. Chứ không có ý định ở lại lâu, ở đó đồ ăn cũng không tốt lành gì "
" Vậy sao anh không nói sớm, để em ăn mặc rờm rà thế này "
" Em cũng không nên làm quen với những kẻ đó, không tốt đâu. Chỉ cần có anh là đủ "
" Được! Vậy sau này em sẽ đeo bám anh suốt luôn "
Khóe môi hắn nâng lên nụ cười rồi lái xe chạy đi. Bầu trời hiện lên ánh trăng mờ ảo, như có như không đưa vào một thứ gì đó tuyệt đẹp... Có phải chăng là tình cảm? Nhưng nếu là thật thì liệu sau này sẽ có bao nhiêu đau đớn...