Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 72 :
Ngày đăng: 12:16 30/04/20
Ban đêm tại hoàng cung:
Ánh đèn vàng lộng lẫy khắp nơi, mọi người tất bật chuẩn bị cho yến tiệc. Tại ngự thiện phòng, một bóng đen lướt qua đi vào. Nhìn đến một nồi canh, mở ra bỏ vào một thứ bột trắng rồi biến mất. Khi bóng đen đó biến mất, một người hầu đi vào. Cầm lấy khay đựng nồi canh đi...
Nữ hầu đi đến một gian phòng
" Công chúa! Là Thanh Trúc đây "
Từ trong vang ra tiếng nói nhẹ nhàng
" Vào đi "
Nữ hầu đẩy cửa bước vào, nhìn đến Ái Linh đang ngồi trên bàn sững sờ.
" Công chúa! Hôm qua hoàng hậu nghe tin người về liền cho người mang qua nhân sâm. Bảo là nấu cho công chúa uống "
" Sao hoàng hậu lại không đến thăm ta? "
Ái Linh nhìn đến hỏi
" Hoàng hậu nghe nói dạo này thân thể không khỏe. Không thể đến thăm người "
Nữ hầu được gọi là Thanh Trúc vừa mút canh ra chén vừa nói
" Không khỏe? "
" Phải! Dạo này thân thể người không tốt. Ít khi ra ngoài. Hoàng hậu dù sao cũng đã nuôi dưỡng người khi nương nương mất, đã chăm sóc người và cho người sự cao quý như bây giờ. Người khi rảnh cũng nên đến thăm hoàng hậu để chứng tỏ sự hiểu thảo "
Thanh Trúc đưa muỗng cho Ái Linh nói
" Ta biết! Nhưng hoàng hậu xem trọng ta cũng chỉ vì hài nhi đã bị mất tích. Ta bất quá cũng chỉ là cái bóng cho đứa trẻ không rõ sống chết kia thôi "
Ái Linh cầm muỗng lên uống một ngụm canh, Thanh Trúc thở dài nói
" Trong hoàng cung mọi chuyện khó lường. Công chúa không nên vì những chuyện này mà để trong lòng. Miễn sao có người hậu thuẫn, mới là điều quan trọng "
" Hừ! Hoàng hậu, bà ta là người đã chiếm hết sự yêu thương của hoàng đế. Cũng chính vì lẽ đó mà mẫu thân ta đã phải chết. Nếu nói đúng thì bà ta là người gián tiếp hại chết mẫu thân "
Thanh Trúc nghe xong hốt hoảng
" Công chúa! Đừng nói như vậy, tai vách mạch rừng. Lỡ có ai nghe được thì phải làm sao? "
" Ta chỉ nói đúng sự thật "
Ái Linh liếc qua Thanh Trúc, như bản thân không nói sai
" Đúng là hoàng thượng yêu thương hoàng hậu, nhưng cũng chẳng phải vì lẽ đó mà công chúa mới được hoàng thượng tín nhiệm sao? Nếu như không có hoàng hậu, thì e rằng công chúa đã không có địa vị như hôm nay. Nên người cũng nên giữ chừng mực "
" Đúng vậy! Ta đã phải mất rất nhiều thời gian để lấy lòng hoàng hậu. Nhờ có bà ta mà ta mới có được vị trí hôm nay. Nếu như ta không nổ lực hết mình, thì ta đã sớm bị người xung quanh nói là kẻ thế thân cho nàng công chúa mất tích kia. Ngươi cũng biết khoảng thời gian đó như thế nào mà phải không? Nên trong lòng ta, hoàng hậu bất quá cũng chỉ như con cờ. Ta chỉ có một mẫu thân duy nhất "
Từ bên ngoài đẩy cửa vào, giọng nói nhẹ nhàng hiền từ vang lên
" Linh nhi nói đúng! Là bổn cung không tốt "
Thanh Trúc tái mặt nhìn người phụ nữ trung niên đang đi vào kia, cẩm bào cao quý nhưng lại thanh nhã. Dung nhan đã sớm phai tàn theo thời gian, nhưng trên gương mặt đó vẫn còn giữ lại vẻ đẹp cao quý, chắc chăn khi người nhìn vào có thể biết người này khi còn thiếu nữ có vẻ đẹp tuyệt trần. Đôi mắt dịu dàng nhìn vào Ái Linh.
Bịch!
Thanh Trúc thấy người phụ nữ đó liền quỳ xuống, khóe môi trắng bệch run rẩy
" X...xin hoàng hậu thứ tội... Công chúa không.... không phải cố ý... Hoàng hậu tha mạng "
Một thiếu nữ tầm 16 tuổi khinh bỉ nhìn đến và một ma ma cao tuổi. Gương mặt ma ma không biểu tình, nghiêm khắc nhìn vào Ái Linh. Thiếu nữ mặc đồ nữ hầu đi sau hoàng hậu nói
" Nói hoàng hậu là quân cờ. Lại còn nhiều lời bất kính, ngươi nghĩ như vậy đáng tội gì? "
" Hoàng hậu tha tội. Là do nô tì xúi giục chủ tử nói như vậy. Hoàng hậu muốn trách phạt hãy trách phạt nô tì "
Thanh Trúc dập đầu sợ hãi, nước mắt chảy dài. Hoàng hậu nhìn qua thiếu nữ nhẹ giọng
" Xuân Đào! "
" Nương nương! Rõ ràng là họ bất kính với người "
Tì nữ gọi Xuân Đào nheo mài không cam nhìn đến Ái Linh đang đứng lên hành lễ
" Hoàng hậu nương nương "
Hoàng hậu bước tới đỡ lấy Ái Linh, hiền từ đỡ nàng ta ngồi xuống ghế. Dù trên mặt Ái Linh không biểu cảm, nhưng trong lòng đã sớm hoảng hốt
Băng Tâm đứng lên bước ra giữa điện cúi đầu. Sau đó nhìn lên hoàng thượng nói
" Bẩm hoàng thượng! Nói là băng hữu vẫn chưa hẵn "
Hoàng thượng nhướn mài, uy nghiêm hỏi
" Ý ngươi là sao? "
" Thần là Lãnh Băng Tâm! Là ái nữ của Lãnh thừa tướng. Thần xin mạn phép hỏi hoàng thượng một câu "
- Ngươi to gan...
Công công bên cạnh định trách phạt Băng Tâm, nhưng hoàng thượng đưa tay lên ngăn lại. Giọng nói lạnh nhạt
" Nói đi "
Băng Tâm hạ mi mắt, Song Thành ngồi đó lo lắng.
" Bẩm hoàng thượng, thần nữ xin hỏi người sao lại đày phụ thân ta đi nơi khác? "
" Hử? Do trẫm thấy thừa tướng tài xuất kinh người. Nên cho đi quản lí nơi khác. Có gì sao? "
" Đó chỉ là cái cớ. Có phải do công chúa có xích mích với thần. Nên mới ra tay hãm hại? "
Hoàng thượng nheo mài lại, Lãnh Tuấn kinh hãi đứng lên
" Băng Tâm! Không được nói bậy "
Băng Tâm nhìn đến, giọng nói cương quyết
" Muội không sai! Hoàng thượng! Công chúa nhiều lần gây gỗ với tỷ muội thần. Lòng dạ hẹp hòi, còn ra tay với tỷ tỷ thần. Xin hoàng thượng làm chủ "
Hoàng thượng nheo mài lại, đôi mắt màu đỏ như máu hiện lên không vui. Lãnh Tuấn quỳ xuống, chấp tay
" Hoàng thượng bớt giận! Muội muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện. Xin hoàng thượng thứ tội "
" Được! Trẫm đã cho quốc sư giám sát công chúa. Truyền hắn vào đây "
Từ ngoài điện Nhã Kỳ đi vào, nhìn đến Băng Tâm tao nhã. Nhưng đáy mắt lại hiện lên sát khí
" Quốc sư! Ngươi nói có phải không? "
Hoàng thượng âm trầm nói, Nhã Kỳ cúi đầu
" Hoàng thượng! Không phải như vậy "
" Hử? Vậy nói rõ cho trẫm nghe xem "
" Bẩm hoàng thượng! Là do công chúa nghĩ tỷ muội Lãnh tiểu thư lấy di vật của mẫu thân người. Nên mới nhiều lần khó chịu muốn đòi lại đồ. Nhưng có lẽ vì thế mà gây ra hiềm khích với Lãnh tiểu thư "
" Di vật? "
Hoàng thượng hơi kinh ngạc. Băng Tâm nhìn đến khinh bỉ, nói
" Chẳng phải là do nàng ta chán ghét tỷ tỷ ta. Nên nhiều lần kiếm chuyện hay sao? "
Nhã Kỳ nhìn qua, nheo mài
" Có lẽ do di vật đối với công chúa quan trọng. Nên mới khiến thái độ của người gấp gáp, gây ra hiểu lầm cho hai vị "
" Hừ! Nói dói, nàng ta nhiều lần nói những lời không khách khí với sư tỷ. Còn xem thường ta, lúc trước cũng vì nàng ta mà chúng ta mới chịu phạt. Tỷ tỷ nhiều lần không chấp nhất, nhưng nàng ta lại còn liên lụy tới phụ mẫu ta. Ta không thể nào nuốt trôi cơn giận này. Hoàng thượng! Xin người làm chủ "
Hoàng thượng nheo mài, đáy mắt hiện lên sự không vui. Nhìn đến Băng Tâm ánh mắt kiên định. Liền thở dài
" Xem ra không giải quyết không được. Ái Linh đâu? Sao ta không thấy nó? "
Mọi người nhìn quanh không thấy bóng dáng Ái Linh, Băng Tâm nở nụ cười nhạt thoáng qua. Nhưng nụ cười đó đã rơi vào mắt của Quái y...
- Bẩm hoàng thượng... công chúa... công chúa...
Một người chạy vào hớt hải, gương mặt đỏ bừng. Mọi người nhìn đến nheo mài...
________________
Cô trên xe ngựa nở nụ cười, nhìn ra ánh trăng giữa màn đêm
Chính nó! Vỡ kịch hay ta mong đợi sắp đến rồi