Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 73 : Thế Giới Tu Tiên 18
Ngày đăng: 12:16 30/04/20
Mọi người đều đi theo tên thị vệ kia đến Ngự hoa viên, từ trong bụi rậm vang lên tiếng rên rỉ yêu kiều mị hoặc
" Ah~... ưm~... sâu... sâu quá... "
Mọi người dừng lại, tiếp tục lắng nghe
" Ah~... đau... đau quá... nhẹ... ưm~... nhẹ thôi... "
Huyền Hàn cùng Nhã Kỳ điến người, tiếng rên rỉ vẫn phát ra. Hoàng thượng trầm mặt nói
" Đến đó xem "
Hai tên thị vệ chặt đứt bụi rậm, để lại một nữa phía dưới. Mọi người nhìn thấy liền như bị sét đánh không tin vào mắt mình. Công chúa cao quý của họ đang cùng sư phụ của nàng ta làm chuyện bại hoại. Gương mặt Ái Linh đỏ ửng, thân thể chỉ mặc một cái yếm đỏ. Làn da trắng mịn đều có những vết hôn đỏ. Cửu trưởng lão hôn vào môi Ái Linh, nhìn đến có người liền lấy y phục choàng lại thân người cho nàng ta. Thất trưởng lão tỏa ra sát khí nhìn Cửu trưởng lão. Thanh Trúc đưa tay bịt miệng mở to mắt, chạy lại
" Công chúa "
Thanh trúc đỡ Ái Linh ra, chiếc áo choàng lấy thân thể Ái Linh. Gương mặt nàng ta vẫn còn mùi vị của sự khoái cảm, tiếng rên rỉ vẫn còn phát ra
" A~... ưm... đừng... đừng dừng lại... "
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều bàn tán
- Ha! Gian dâm sư đồ sao?
- Lại còn cuồng nhiệt đến nỗi ra bụi cây làm
- Công chúa? Đúng là ô danh hoàng tộc
- Ha! Đáng hổ thẹn
..........
Huyền Hàn bước lại ôm lấy Ái Linh, gương mặt tức giận
" Muội phản bội ta? "
Băng Tâm nhìn đến hả hê, giọng nói khinh thường
" Công chúa thật khỏe a~. Lại có thể cùng sư phụ mình làm ra chuyện này. Có thể nói là phản bội vị hôn phu "
Mọi người nghe xong liền nhìn đến mỉm cười khinh bỉ
- Huyền gia lần này làm sao có thể nuốt nổi mối nhục?
- Nữ tử chưa gả đi đã cùng nam nhân khác ân ái. Lại còn là sư phụ mình, đúng là bại hoại
- Ha ha...
.........
Thất trưởng lão tức giận bước đến Cửu trưởng lão, dùng chưởng đánh ngã hắn
" Sao ngươi dám làm ra loại chuyện này? "
Cửu trưởng lão không nói gì, mê đắm nhìn qua Ái Linh vẫn đang phập phồng quyến rũ. Hoàng thượng nhìn thấy tức giận
" Tát đến khi tỉnh cho ta "
Một tên thị vệ đi lên, Huyền Hàn nhìn đến cầu xin
" Hoàng thượng! Xin người bớt giận "
Tình Xuyên nhìn đến nhếch môi
Ha! Lợi dụng Băng Tâm để khiến Nhược Hy Ái Linh mất mặt. Bỏ thuốc kích dục cho nàng ta, làm ô danh chức vị công chúa. Lại nói nếu Băng Tâm bị phát hiện thì chuyện cũng đã xảy ra. Nhược Hy Ái Linh cũng sẽ mang tiếng xấu muôn đời... Có phải từ khi bị phạt và những lời nói cắt đứt với Băng Tâm là khiến nàng ta càng thêm hận Ái Linh để ngươi dễ dàng hành động? Thủ đoạn thâm độc, tàn nhẫn. Lãnh Cơ Ngân Tinh, ngươi còn có trò gì nữa đây?
Tình Xuyên nhếch môi nhìn qua Băng Tâm, đáy mắt xẹt qua đồng cảm
Bất quá cũng chỉ là một con cờ. Vì chữ tình và lòng ghen ghét mà bị chính tỷ tỷ mình lợi dụng như một con rối. Ngu ngốc đến đáng thương
Quái y bước lên bắt mạch cho Ái Linh, lấy ra những cây kim đâm vào cơ thể nàng ta. Một lát sau Ái Linh tỉnh táo, tiếng rên rỉ cũng dừng lại. Nhìn đến nhiều người xung quanh và cơ thể mình không mặc gì mà kinh hãi. Dùng đồ che lấy thân mình, sững sờ nói
" Chuyện gì đã xảy ra? "
Quái y đứng lên lạnh nhạt
" Nó bị trúng Xuân dược loại mạnh. Không ý thức được bản thân đang làm gì "
Hoàng thượng nghe thấy, nhìn đến Ái Linh tức giận
" Ngươi nói rõ cho ta "
Ái Linh được Huyền Hàn đỡ lên, nhìn quanh. Sau đó như nhớ ra gì đó liền kinh hãi...
" Ta... ta... "
Nhã Kỳ quay đầu, bàn tay nắm chặt lại. Thanh Trúc nhìn đến quỳ xuống
" Bẩm hoàng thượng! Là ta nhận được một phong thư, do Cửu trưởng lão gửi đến. Nhưng công chúa biết đó là bẫy liền đi đến xem xem. Chắc chắn có người hãm hại "
" Bẫy? Đã biết là bẫy mà còn đi? Vậy sao Cửu trưởng lão cũng ở đó? "
Hoàng thượng tức giận nói. Cửu trưởng lão bước lên
" Ta cũng nhận được thư, đề tên Ái Linh "
" Nữ nhi nhớ rồi! Khi ta đến đó trong người liền như bị lửa đốt. Sau đó... sau đó... "
Ái Linh sững sờ, đôi mắt mang theo hận ý. Thanh Trúc như tỉnh ngộ
" Có lẽ có người bỏ dược vào canh của công chúa. Chắc chắn là vậy "
Quái y nhìn đến Ái Linh
" Sư phụ ngươi, Cửu trưởng lão, kể cả Thất trưởng lão đều không thể từ bỏ ái tình. Đều không thể tu thành chính quả "
Đôi mắt Quái y sắc bén
" Vậy bà thấy thế nào về Tiên sơn? "
" Ha! Tự xưng danh môn chánh phái. Nhưng lại không thể trải qua kiếp ải để đắc đạo. Tất cả chỉ là hư danh "
Lời nói Quái y khinh bỉ, cô nheo mài hỏi
" Giọng nói của người hình như có gì đó khinh thường "
" Phải! Ta chính là khinh thường cái gọi là danh môn chánh phái. Không dấu gì ngươi, ta chính là trưởng lão thứ 8 của Tiên sơn. Nhưng vì rơi vào lưới tình mà bị tước hết linh lực, hủy đi linh căn, trục xuất khỏi núi. Đời đời sống ẩn dật "
Cô kinh ngạc, đôi mắt Quái y mang theo đau đớn
" Người bà yêu chắc hẵn là trưởng lão trong Tiên sơn? "
" Phải! Nhưng lòng người đó chỉ có tiên đan. Tâm tính sắt đá, có thể nói là do ta tự mình đa tình... Ngươi có biết không? Năm đó ta phải chính tay mình hủy đi đạo hành trăm năm. Nỗi đau đớn đó thấu tận cốt tủy, bị đầy vào nỗi vô hình. Không một ai được nhận mặt hay tỏa ra quen biết. Ngươi có thể hiểu bọn chúng vô tình như thế nào "
" Các trưởng lão đều tỏa ra không quen người? "
" Ha! Phải, bọn chúng đều xem như chưa từng biết ta. Có lẽ đó cũng là quy luật để đắc đạo thành tiên. Không màng thế sự nhân tình... "
Cô nhìn nỗi bi thương của Quái y, hỏi
" Vậy sao bà lại cứu giúp họ? "
" Bọn họ có thể vô tình, nhưng ta cũng đã không còn là người tu tiên. Ta cũng không có lý do để từ chối. Trong tất cả các đệ tử, thì ta thấy ngươi tâm tư sâu tựa biển. Còn cả Tình Xuyên, không phải đơn giản "
" Ha! Quái y nói quá lời. Ta có thể cùng bà học hỏi? "
" Được! Ta cũng rất muốn cùng ngươi trao dồi thêm. Vào thôi "
Cô cùng Quái y đi vào trong, Tình Xuyên và Song Song cũng đã nấu xong thuốc.
" Cho họ uống "
Quái y nói với Song Song, cô nhìn đến gương mặt các vị trưởng lão trên giường. Ái nấy đều nhợt nhạt, xung quanh còn tỏa ra tà khí...
" Sư phụ ngươi cũng nên uống "
Quái y quay qua Chung Linh nói, khi uống thuốc xong Chung Linh liền vui mừng
" Vậy là độc trong cơ thể sư phụ đã hoàn toàn giải trừ? "
Quái y ngồi xuống ghế lắc đầu
" Không phải! "
" Cái gì? Vẫn chưa được? "
Chung Linh kinh ngạc, Quái y lạnh nhạt nói
" Tà khí và độc của sư phụ ngươi quá nặng. Không thể vì những đơn thuốc này mà hết. Chỉ có một thứ... "
" Một thứ? Là thứ gì? "
Chung Linh hốt hoảng hỏi, Quái y thở dài
" Đó là một loại nước thần thánh. Được lấy từ hoa của núi tuyết, 10 năm kết thành giọt nước. Muốn lấy được cũng vô vàn khó khăn, thế gian này liệu có mấy ai có được? Vô phương rồi... "
Chung Linh nghe xong liền tuyệt vọng ngồi phịch xuống ghế, cô nghe thấy liếc nhẹ qua các trưởng lão. Xè bàn tay ra, từ trên tay cô xuất hiện một đôi bông tai hình hoa tuyết. Cô mở ra, chế giọt nước xanh trong hoa tuyết vào miệng của các trưởng lão. Lập tức tà khí bị đánh tan, Quái y nhìn đến kinh hãi
" Sao ngươi có được nó? "
Cô đưa bông tai hoa tuyết lên nhìn, đây là món quà mà Donald đã tặng cho cô ở thế giới trước. Hắn nói chỉ là thuốc trị thương, nhưng cô biết không đơn giản như vậy...
" Người khác tặng "
Cô lạnh nhạt nói, Quái y nheo mài
" Ai lại có thể tặng món quà vô giá này cho ngươi? "
Cô nhếch môi cười nhạt
" Phải! Một người rất yêu ta "
Sư tôn nghe xong liền khó chịu. Tình Xuyên nhếch môi nói
" Chẳng phải ngươi nói muốn có được thứ gì từ ngươi đều phải trả một cái giá xứng đáng sao? Sao ngươi lại giúp các trưởng lão? "
" Giúp? Ta không từ bi như vậy... "
Cô nhếch môi cười lạnh, Tình Xuyên kinh ngạc nhìn cô
" Vậy... "
Cô không quan tâm lời nói của Tình Xuyên bước lại gần sư tôn
" Ta không cần "
Chung Linh nghe thấy liền kinh ngạc, cô thấy gương mặt sư tôn không tốt cũng không nói gì xoay đi
" Sư phụ, sao người lại không cần? "
" Ta nói không cần! Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi "
Nói rồi sư tôn bước lại giường ngồi thiền, Chung Linh lo lắng nhìn đến rồi cũng cùng mọi người ra ngoài. Khi cánh cửa đóng lại, cô vươn môi cười. Nhìn lên ánh trăng sáng tròn
" Thật cứng đầu "