Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 74 :

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Màn đêm như một tấm vải lung linh, bao phủ cả khoảng trời. Ánh sáng lấp lánh từ trên chiếu xuống, cơn gió lạnh lẽo lướt qua như đưa ta vào cõi hầm băng. Một bóng trắng lướt qua, nhanh như gió lướt vào trong căn phòng không một tiếng động. Mái tóc tím dài như tơ lụa dưới ánh trăng...



Cô bước lại giường nhìn sư tôn đang ngồi trên giường nhập định, tay trái cô cầm hoa tuyết. Tay phải cô nâng nhẹ, từ trong một giọt nước xanh lam chui vào miệng sư tôn. Đôi mắt sư tôn mở ra, nhìn khoảng trống. Hàng mài nheo lại



" Kỳ lạ... "



________________



Tại một tẩm điện nguy nga, ánh sáng từ trong tỏa lên. Trong gian phòng rộng lớn lộng lẫy



" Hoàng hậu! Sao nàng lại không truy cứu tiếp. Ngày mai chắc chắn Ái Linh sẽ bị thế gian chê cười "



Tiếng nói tuy nhẹ nhàng nhưng mang theo cổ tức giận, người nam nhân trung niên mặc long bào ngồi trên ghế.



" A Minh! Chàng nghe thiếp nói "



Hoàng hậu nheo mài, giọng nói nhẹ nhàng



" Nói? Nàng muốn nói gì? Ái Linh là công chúa mà nàng yêu thích. Lại bị Lãnh Băng Tâm hãm hại nhục nhã trước mặt nhiều người như vậy. Lại còn bị tỷ tỷ nàng ta quất một roi không xem ra gì. Ta làm sao có thể để danh dự hoàng gia bị ô danh? "



Hoàng thượng tức giận, ma ma bên cạnh nhìn đến nói



" Hoàng thượng! Chắc nương nương có lý do "



Xuân Đào đang đứng cạnh cũng gật đầu



" Phải thưa hoàng thượng, chắc chắn nương nương có lý do "



Hoàng hậu nhẹ đưa tay cầm khăn lên miệng



" Khụ khụ... khụ khụ... "



Hoàng thượng nhìn đến, gương mặt dịu lại. Đứng lên đỡ lấy thân thể hoàng hậu ngồi xuống ghế



" Là ta không tốt, để nàng đứng lâu như vậy. Nào! Uống trà đi "



Hoàng thượng rót chén trà đưa cho hoàng hậu, hoàng hậu nhận lấy ngước lên nói



" A Minh! Thiếp có cảm giác gì đó rất đặc biệt với Ngân Tinh. Khi nhìn thấy con bé, trong lòng thiếp dâng lên tình cảm kì lạ. Chàng phải hiểu cho thiếp "



" Haizz! Trẫm biết, nhưng cũng không nên vì cảm giác đó mà bỏ mặc Ái Linh. Nha đầu đó dù sao cũng là công chúa cao quý. Nay lại bị như vậy, nàng nói trẫm phải làm sao? "



Hoàng thượng thở dài, đưa tay xoa trán. Hoàng hậu nhìn đến buồn bã. Ma ma đứng đó nói



" Lão nô thật muốn gặp Lãnh tiểu thư một lần "



- Báo! Hoàng hậu, có một nữ tử tự xưng là Lãnh Cơ Ngân Tinh muốn gặp người



Một thị vệ bên ngoài nói vọng vào, hoàng hậu nghe đến kinh ngạc. Mỉm cười nhẹ, nhìn qua ma ma rồi nói với hoàng thượng



" Chàng trốn ở đâu đó đi. Nữ nhân với nhau nói chuyện dễ hơn. Chàng là nam tử, mau núp đi "



Hoàng hậu đẩy hoàng thượng ra phía sau bình phong



" Nàng... ta... "



Hoàng thượng chưa kịp ú ớ đã bị tống vào trong, hoàng hậu chỉnh lại y phục nói



" Cho vào "



Từ bên ngoài cô đẩy cửa vào, y phục trắng toát thanh thuần lạnh lẽo. Mảnh vải trên mắt cũng màu trắng khiến khí chất của cô càng thêm giản dị. Cô bước vào, chấp tay nhún người



" Tham kiến hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Khuya như vậy mà thần nữ lại làm phiền giấc ngủ của người, xin người thứ lỗi "



Hoàng hậu bước tới đỡ lấy cô, mỉm cười dịu dàng nói



" Không sao! Dù sao bổn cung cũng chưa ngủ. Nào! Lại đây "



Hoàng hậu kéo cô ngồi xuống, cô nhìn đến Xuân Đào và ma ma đang đứng đó. Gật nhẹ đầu xem như chào hỏi rồi ngồi xuống ghế



" Hoàng hậu nương nương! Khuya như vậy ta đến đây là có chuyện muốn nói "



Hoàng hậu cầm tay cô vỗ nhẹ, giọng nói hiền từ



" Được! Ngươi nói đi. Uống miếng trà rồi nói "



Cô nhận lấy chung trà từ tay hoàng hậu, uống một ngụm rồi lạnh nhạt vào thẳng vấn đề




Hoàng thượng phía sau bình phong cũng đau lòng không kém, khi nghĩ đến hài nhi mình cả đời làm một phế nhân thì lại không kìm được sự tức giận với kẻ tàn nhẫn hạ độc



Cô đứng lên, tay chạm nhẹ vào vai hoàng hậu



" Người không cần đau thương. Ta rất thích đứa trẻ này, ta cảm thấy rất có duyên với nó. Ta sẽ không để ai dám khinh thường nó. Ta muốn nó trở thành kẻ mạnh nhất "



Hoàng hậu ngước lên nhìn cô, ma ma cũng nheo mài



" Ngươi có cách? "



Cô đứng thẳng người, nhìn đến hoàng hậu



" Tạm thời ta sẽ chữa trị cho hoàng hậu. Và trước khi ta chết, ta sẽ tặng cho hoàng tử một món quà. Xem như là quà gặp mặt "



" Hoàng tử? Sao ngươi biết là hoàng tử? Thai nhi vẫn chưa được ra đời mà? "



Ma ma kinh ngạc hỏi, cô mỉm cười nhạt



" Sau này khi sinh đứa nhỏ ra thì sẽ biết lời ta nói đúng hay là sai. Còn bây giờ hoàng hậu hãy nghỉ ngơi. Nhớ đừng để bất kì ai biết. Giờ cũng đã muộn, ta xin cáo từ "



Cô cùng Quái y rời khỏi, hoàng thượng từ sau bình phong đi ra ôm lấy hoàng hậu



" Là ta không bảo vệ tốt nàng "



Hoàng hậu lắc đầu, nước mắt chảy dài



" Là do thiếp làm mẫu thân không tốt... là do thiếp "



" Không! Trẫm sẽ không để nàng chịu oan ức. Trẫm nhất định tìm ra kẻ đã hại nàng. Khiến kẻ đó chết không toàn thây "



Ma ma đứng cạnh nhìn đến, đôi mắt nhìn ra cửa phức tạp.



________________



Cô cùng Quái y rời đi, Quái y nhìn cô hỏi



" Sao ngươi lại biết hoàng hậu trúng độc? Lại còn biết trong bụng người là một hoàng tử? "



Cô vươn môi, đưa ngón trỏ lên thần bí



" Bí mật "



Quái y thở dài nhìn lên bầu trời đang dần sáng



" Ta biết ngươi không phải người thường. Nhưng những điều ngươi nói với hoàng hậu... "



" Ta sẽ làm được "



Quái y nhìn qua cô, gật nhẹ đầu



" Ta tin ngươi. Ngày mai cùng ta nghiên cứu. Giờ ta về nghĩ "



Cô đứng đó, thân bạch y cao quý tỏa ra khí thế của đế vương. Mái tóc tím dài mượt mà quỷ mị. Mảnh vải che đi đôi mắt nhẹ tung bay trong cơn gió lạnh. Cô ngước lên nhìn bình minh đang dần xuất hiện, nụ cười vươn lên môi



Thật ra việc hoàng hậu có thai, bị trúng độc đều có trong nội dung. Nhược Hy Ái Linh chính là người hạ độc hoàng hậu, đưa cho người nguyên liệu trong lò hương khiến hoàng hậu không thể mang thai. Vì trước khi nàng ta trọng sinh, hoàng hậu đã hạ sinh một hoàng tử, cũng là người kế vị sau này. Vì biết trước nên Ái Linh đã âm thầm muốn xoay chuyển tình thế, ra tay với hoàng hậu. Làm như vậy nàng ta sẽ trở thành nữ hoàng, vì trong hoàng cung không ai tài giỏi hơn nàng ta. Và cùng với dàn hậu cung nam chủ hạnh phúc sống tới cuối đời. Và một lý do nữa là trước khi trọng sinh, hoàng tử là người đã giết chết Ái Linh. Nên nàng ta mới hận đứa trẻ đó, muốn nó không thể ra đời, mà dù có ra đời thì cũng sẽ trở thành một phế nhân. Đó chính là cách trả thù của Nhược Hy Ái Linh...



Nhưng còn cô, cô không những muốn đứa trẻ đó ra đời. Mà còn muốn nó phải mạnh khỏe và tử từ hành hạ Nhược Hy Ái Linh, kẻ đã khiến nó suýt trở thành một phế vật. Cả thiên hạ sẽ biết Nhược Hy Ái Linh độc ác như thế nào, nhẫn tâm hãm hại người đã nuôi dưỡng mình. Vụ việc gian dâm với sư phụ cũng chính là một bước trong kế hoạch của cô. Khiến hoàng thượng mất đi lòng tin với nàng ta, để khi sau này biết sự thật sẽ càng thêm chán ghét. Dù cho hoàng hậu có ngăn cản cũng không được



...



" Ha ha! Nhược Hy Ái Linh, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Khiến ta tức giận, kết cục của ngươi sẽ thảm hại tới mức nào. Từ khi những cây gậy đánh xuống cơ thể ta. Thì ta đã cho ngươi chính thức bước vào kế hoạch của ta. Giờ đây ta chỉ cần xem kịch, cũng không quá mệt mỏi có phải không? "



Nụ cười cô như ác quỷ hiện lên, khí tức chết chóc của tử thần.



Lợi dụng Băng Tâm, sau đó bước vào kế hoạch sâu hơn. Rồi bây giờ chỉ cần xem kịch... Mà tất cả đều nhờ vào cốt truyện. Cô phải cảm ơn con heo hồ ly kia rồi...



" Hãy tận hưởng đi. Ngày tháng địa ngục của ngươi bắt đầu rồi. Ta sẽ chờ xem ngươi làm gì... Nhưng điều đó chỉ càng khiến ngươi thêm đau khổ mà thôi. Giống như một con cá giãy giụa trên thớt vậy... Thật thú vị... "



Lời nói như âm ti vang lên, sự độc ác và tàn bạo hiện rõ trong đáy mắt cô. Nhưng phút chốc liền trở lại bình thường. Khí chất cao quý tựa thiên tiên, còn đâu sự cuồng dã, tàn bạo vừa rồi?



" Giờ phải lo tới kẻ đó. Cứ lo chuyện gì đâu không, còn phải tham gia cuộc chiến chính nữa kia mà... "



Nụ cười cô vươn lên, thân ảnh bước đi. Cơn gió lạnh lẽo thổi qua...



" Thật đáng mong đợi... "